Chương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến…
Chương 911
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 911Đường kiếm cuối cùng, Lý Dục Thần dứt khoát cũng không điều khiển kiếm nữa, đường kiếm bay thẳng đến đầu rồng, bắn vào giữa đôi lông mày.Con rồng như bị khóa chặt, thân rồng khổng lồ mềm nhũn xuống, đầu rồng rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất.Lý Dục Thần thở nhẹ nhõm, thu lại Thiên Đô Lệnh.Nhưng đúng lúc này, việc lạ đột ngột xảy ra, một tiếng rồng gầm, con rồng đó bỗng tỉnh lại, giãy dụa, sợi dây câu rồng quấn chặt trên người bị đứt hết, bốn mươi chín cây châm ngũ hành trên lưng b*n r*, và vút lên trời với tốc độ cực nhanh.Sau đó, cây châm trên đầu rồng cũng bay ra, bắn về phía Lý Dục Thần, tốc độ còn nhanh hơn lúc bay đi.Thậm chí Lý Dục Thần không kịp tránh, chỉ có thể giơ Thiên Đô Lệnh trước người ngăn đỡ.Châm ngũ hành cạch một tiếng đâm vào Thiên Đô Lệnh, cũng may lệnh bài được làm từ chất liệu đặc biệt, không đâm xuyên được.Nhưng một luồng lực lớn đập lên lồng ngực của Lý Dục Thần, đánh bay Lý Dục Thần, phập một tiếng đụng lên thân rồng phía sau.Gru!Rồng hoang há miệng, gầm ra trận gió mạnh.Nếu lúc này nó cắn một cái xuống, có thể dễ dàng nuốt chửng toàn bộ mọi người dưới đất vào bụng.Nhưng đúng lúc này, khe nứt không gian u tối nứt ra phía sau nó bắt đầu chậm rãi đóng lại.Rồng hoang dương như phát hiện được điều gì, quay đầu nhìn, gầm một tiếng, rồi nhanh chóng chui vào.Khi thân thể khổng lồ của nó cuốn đến, vừa hay cuốn theo Lý Dục Thần, cũng mang cả Lam Điền bay lên, cùng rơi vào trong khe nứt hư không.Khe nứt không gian đóng lại hoàn toàn.Tất cả lại trở lại như cũ.Mặt trời treo cao cao trên bầu trời, mấy đám mây trắng lờ lững trôi trong không trung.Phía xa là dãy núi nhấp nhô, tuyết trên đỉnh núi phản chiếu ánh nắng.Gần đó là những tảng đá kỳ lạ lởm chởm và những rừng cây cao thấp rậm rạp.Nghiêm Cẩn lập tức hét lớn: “Anh rể!”Những người khác cũng định thần lại, đều bắt đầu tìm kiếm trong đầm hoang.Họ không có đôi mắt linh giác bẩm sinh như của Lam Điền, không thể nhìn thấy khe nứt không gian khi bí cảnh mở ra, vốn không biết Lý Dục Thần và Lam Điền đã bị cuốn vào trong đó.“Cậu Lý!”“Lam Điền!”“Cậu Lý!”…Tạ bà bà dẫn các cô gái của Bách Hoa Cốc, không ngừng hô gọi.Họ tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm trong phạm vi bán kính mấy chục dặm, thậm chí nhặt được về bốn mươi chín cây châm ngũ hành nhỏ đó, Nghiêm Cẩn cũng nhặt được cần câu rồng của cậu ta.Nhưng không có dấu vết của Lý Dục Thần và Lam Điền.Ba ngày sau, Tạ bà bà đau lòng tuyên bố: “Cậu Lý và cô bé Lam Điền đã đến một thế giới khác”.
Chương 911
Đường kiếm cuối cùng, Lý Dục Thần dứt khoát cũng không điều khiển kiếm nữa, đường kiếm bay thẳng đến đầu rồng, bắn vào giữa đôi lông mày.
Con rồng như bị khóa chặt, thân rồng khổng lồ mềm nhũn xuống, đầu rồng rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất.
Lý Dục Thần thở nhẹ nhõm, thu lại Thiên Đô Lệnh.
Nhưng đúng lúc này, việc lạ đột ngột xảy ra, một tiếng rồng gầm, con rồng đó bỗng tỉnh lại, giãy dụa, sợi dây câu rồng quấn chặt trên người bị đứt hết, bốn mươi chín cây châm ngũ hành trên lưng b*n r*, và vút lên trời với tốc độ cực nhanh.
Sau đó, cây châm trên đầu rồng cũng bay ra, bắn về phía Lý Dục Thần, tốc độ còn nhanh hơn lúc bay đi.
Thậm chí Lý Dục Thần không kịp tránh, chỉ có thể giơ Thiên Đô Lệnh trước người ngăn đỡ.
Châm ngũ hành cạch một tiếng đâm vào Thiên Đô Lệnh, cũng may lệnh bài được làm từ chất liệu đặc biệt, không đâm xuyên được.
Nhưng một luồng lực lớn đập lên lồng ngực của Lý Dục Thần, đánh bay Lý Dục Thần, phập một tiếng đụng lên thân rồng phía sau.
Gru!
Rồng hoang há miệng, gầm ra trận gió mạnh.
Nếu lúc này nó cắn một cái xuống, có thể dễ dàng nuốt chửng toàn bộ mọi người dưới đất vào bụng.
Nhưng đúng lúc này, khe nứt không gian u tối nứt ra phía sau nó bắt đầu chậm rãi đóng lại.
Rồng hoang dương như phát hiện được điều gì, quay đầu nhìn, gầm một tiếng, rồi nhanh chóng chui vào.
Khi thân thể khổng lồ của nó cuốn đến, vừa hay cuốn theo Lý Dục Thần, cũng mang cả Lam Điền bay lên, cùng rơi vào trong khe nứt hư không.
Khe nứt không gian đóng lại hoàn toàn.
Tất cả lại trở lại như cũ.
Mặt trời treo cao cao trên bầu trời, mấy đám mây trắng lờ lững trôi trong không trung.
Phía xa là dãy núi nhấp nhô, tuyết trên đỉnh núi phản chiếu ánh nắng.
Gần đó là những tảng đá kỳ lạ lởm chởm và những rừng cây cao thấp rậm rạp.
Nghiêm Cẩn lập tức hét lớn: “Anh rể!”
Những người khác cũng định thần lại, đều bắt đầu tìm kiếm trong đầm hoang.
Họ không có đôi mắt linh giác bẩm sinh như của Lam Điền, không thể nhìn thấy khe nứt không gian khi bí cảnh mở ra, vốn không biết Lý Dục Thần và Lam Điền đã bị cuốn vào trong đó.
“Cậu Lý!”
“Lam Điền!”
“Cậu Lý!”
…
Tạ bà bà dẫn các cô gái của Bách Hoa Cốc, không ngừng hô gọi.
Họ tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm trong phạm vi bán kính mấy chục dặm, thậm chí nhặt được về bốn mươi chín cây châm ngũ hành nhỏ đó, Nghiêm Cẩn cũng nhặt được cần câu rồng của cậu ta.
Nhưng không có dấu vết của Lý Dục Thần và Lam Điền.
Ba ngày sau, Tạ bà bà đau lòng tuyên bố: “Cậu Lý và cô bé Lam Điền đã đến một thế giới khác”.
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên NhânTác giả: SS TầnTruyện Đô ThịChương 1 Thành phố Hoà, khu biệt thự sơn trang Bắc Khê. Mấy chục ngôi biệt thự sang trọng thấp thoáng giữa non nước hữu tình. Nhưng Lý Dục Thần đứng ngoài cửa sơn trang lại tạo thành sự đối lập rõ ràng với nơi này. Anh mặc áo gai vải thô, dưới chân mang giày vải màu xám, tóc dài búi lên cố định bằng một cây trâm gỗ, rất rõ ràng là một đạo sĩ nghèo. Bảo vệ của sơn trang cảnh giác nhìn anh như đang đề phòng cướp. Lý Dục Thần đến đây để từ hôn. Hôn ước do ông nội của anh và ông cụ nhà họ Lâm quyết định vào mười tám năm trước, anh không rõ nguyên nhân cụ thể, khi đó anh mới hai tuổi, còn cô cả nhà họ Lâm kia thì vẫn chưa ra đời. Lý Dục Thần không biết năm đó ông nội làm sao lừa được ông cụ Lâm. Khi đó hai ông cháu họ sống nương tựa lẫn nhau, còn dựa vào việc nhặt phế liệu sống qua ngày. Năm bảy tuổi, ông nội chưa từng rời khỏi thành phố Hoà đột nhiên nói muốn đi xa nhà một chuyến. Lúc ông đi là đầu thu, lá đỏ vàng khắp núi. Lúc quay lại là vào tháng chạp, tuyết rơi tán loạn. Khi về đến… Chương 911Đường kiếm cuối cùng, Lý Dục Thần dứt khoát cũng không điều khiển kiếm nữa, đường kiếm bay thẳng đến đầu rồng, bắn vào giữa đôi lông mày.Con rồng như bị khóa chặt, thân rồng khổng lồ mềm nhũn xuống, đầu rồng rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất.Lý Dục Thần thở nhẹ nhõm, thu lại Thiên Đô Lệnh.Nhưng đúng lúc này, việc lạ đột ngột xảy ra, một tiếng rồng gầm, con rồng đó bỗng tỉnh lại, giãy dụa, sợi dây câu rồng quấn chặt trên người bị đứt hết, bốn mươi chín cây châm ngũ hành trên lưng b*n r*, và vút lên trời với tốc độ cực nhanh.Sau đó, cây châm trên đầu rồng cũng bay ra, bắn về phía Lý Dục Thần, tốc độ còn nhanh hơn lúc bay đi.Thậm chí Lý Dục Thần không kịp tránh, chỉ có thể giơ Thiên Đô Lệnh trước người ngăn đỡ.Châm ngũ hành cạch một tiếng đâm vào Thiên Đô Lệnh, cũng may lệnh bài được làm từ chất liệu đặc biệt, không đâm xuyên được.Nhưng một luồng lực lớn đập lên lồng ngực của Lý Dục Thần, đánh bay Lý Dục Thần, phập một tiếng đụng lên thân rồng phía sau.Gru!Rồng hoang há miệng, gầm ra trận gió mạnh.Nếu lúc này nó cắn một cái xuống, có thể dễ dàng nuốt chửng toàn bộ mọi người dưới đất vào bụng.Nhưng đúng lúc này, khe nứt không gian u tối nứt ra phía sau nó bắt đầu chậm rãi đóng lại.Rồng hoang dương như phát hiện được điều gì, quay đầu nhìn, gầm một tiếng, rồi nhanh chóng chui vào.Khi thân thể khổng lồ của nó cuốn đến, vừa hay cuốn theo Lý Dục Thần, cũng mang cả Lam Điền bay lên, cùng rơi vào trong khe nứt hư không.Khe nứt không gian đóng lại hoàn toàn.Tất cả lại trở lại như cũ.Mặt trời treo cao cao trên bầu trời, mấy đám mây trắng lờ lững trôi trong không trung.Phía xa là dãy núi nhấp nhô, tuyết trên đỉnh núi phản chiếu ánh nắng.Gần đó là những tảng đá kỳ lạ lởm chởm và những rừng cây cao thấp rậm rạp.Nghiêm Cẩn lập tức hét lớn: “Anh rể!”Những người khác cũng định thần lại, đều bắt đầu tìm kiếm trong đầm hoang.Họ không có đôi mắt linh giác bẩm sinh như của Lam Điền, không thể nhìn thấy khe nứt không gian khi bí cảnh mở ra, vốn không biết Lý Dục Thần và Lam Điền đã bị cuốn vào trong đó.“Cậu Lý!”“Lam Điền!”“Cậu Lý!”…Tạ bà bà dẫn các cô gái của Bách Hoa Cốc, không ngừng hô gọi.Họ tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm trong phạm vi bán kính mấy chục dặm, thậm chí nhặt được về bốn mươi chín cây châm ngũ hành nhỏ đó, Nghiêm Cẩn cũng nhặt được cần câu rồng của cậu ta.Nhưng không có dấu vết của Lý Dục Thần và Lam Điền.Ba ngày sau, Tạ bà bà đau lòng tuyên bố: “Cậu Lý và cô bé Lam Điền đã đến một thế giới khác”.