Tác giả:

Chương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người…

Chương 38: cháu nhất định sẽ học tập thật chăm

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Khi trở về, Chủ nhiệm Lý không đưa mà là để cho tài xế đưa Giang Nguyên và Hồ lão về lại phòng khám.- Giang Nguyên, cậu cảm thấy tỷ lệ được bao nhiêu?Đang nhắm mắt dưỡng thần, Hồ lão đột nhiên hỏi.Giang Nguyên hiển nhiên biết rõ Hồ lão có ý gì, lập tức mỉm cười đáp:- Sẽ không vượt quá năm thành.- Năm thành.Ánh mắt Hồ lão sáng lên. Bốn năm thành là đủ rồi. Cho dù không hồi phục hoàn toàn, nhưng hồi phục phân nửa tuyệt đối không thành vấn đề. Ông đã nghĩ hết cách nhưng không cách nào trị được tận gốc chứng bệnh của Tỉnh trưởng La. Sau khi Giang Nguyên thử kết hợp với thủ pháp mát xa của hắn, không nghĩ đến lại có hy vọng.Hồ lão quay sang liếc mắt nhìn Giang Nguyên, hưng phấn nói:- Để ta điều chỉnh lại đơn thuốc, còn về phương diện mát xa, cậu phải dụng tâm rồi.- Vâng ạ. Giang Nguyên gật đầu.Đối với vị Tỉnh trưởng La này, Giang Nguyên rất coi trong. Ít nhất người này sẽ là môt cơ cho hắn. Hắn còn có lực lượng về phương diện khác, nhưng căn bản không dám vận dụng.Mặc dù cả tiểu đội đã bị diệt hoàn toàn, ngay cả hắn cũng tự bạo, nhưng Giang Nguyên vẫn không dám xác định còn có người chú ý hay không.Cho nên, bây giờ Giang Nguyên chỉ có thể tận lực áp. chế sức mạnh của mình, để cho mình ổn định, kết nối quan hệ với một số cao tầng, từng bước một có thể chạm đến tầng lực lượng kia, tìm ra chân tướng tại sao. toàn quân lại bị diệt.Tuy nói vị Tỉnh trưởng La này chỉ là người đứng đầu giới chính trị một tỉnh, nhưng quan hệ quan lại bên trong Hoa Hạ rất phức tạp. Cho dù có thể không dựa vào được, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng thông qua ông ta chạm đến tầng cao hơn. Tuy hy vọng không lớn, nhưng tổng thể vẫn còn có hy vọng, Giang Nguyên sẽ không bao giờ bỏ qua.Trở lại phòng khám, Giang Nguyên và Hồ lão cũng không nhắc đến việc khám bệnh. Còn Trương Nhạc thì muốn từ biểu hiện của Giang Nguyên tìm kiếm chút gì, nhưng y rất nhanh thất vọng rồi.Trước khi trời tối, thừa dịp Trương Nhạc đã rời khỏi phòng khám, Hồ lão đột nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách viết tay đưa cho Giang Nguyên:- Giang Nguyên, hãy dụng tâm xem quyển sách này đi. Giang Nguyên tiếp nhận quyển sách, liếc qua tiêu đề: Vân Giang cư sĩ mạch chứng bút lục.Nhìn thấy mấy chữ Vân Giang cư sĩ, Giang Nguyên sửng sốt, liền biết được ai là tác giả của quyển sách này. Hắn đã từng nghe lão gia tử nói, Vân Giang cư sĩ là lão trung y nổi tiếng nhất trong nước. Một người bạn của ông đã từng có may mắn được làm môn hạ của Vân Giang cư sĩ.

Khi trở về, Chủ nhiệm Lý không đưa mà là để cho tài xế đưa Giang Nguyên và Hồ lão về lại phòng khám.

- Giang Nguyên, cậu cảm thấy tỷ lệ được bao nhiêu?

Đang nhắm mắt dưỡng thần, Hồ lão đột nhiên hỏi.

Giang Nguyên hiển nhiên biết rõ Hồ lão có ý gì, lập tức mỉm cười đáp:

- Sẽ không vượt quá năm thành.

- Năm thành.

Ánh mắt Hồ lão sáng lên. Bốn năm thành là đủ rồi. Cho dù không hồi phục hoàn toàn, nhưng hồi phục phân nửa tuyệt đối không thành vấn đề. Ông đã nghĩ hết cách nhưng không cách nào trị được tận gốc chứng bệnh của Tỉnh trưởng La. Sau khi Giang Nguyên thử kết hợp với thủ pháp mát xa của hắn, không nghĩ đến lại có hy vọng.

Hồ lão quay sang liếc mắt nhìn Giang Nguyên, hưng phấn nói:

- Để ta điều chỉnh lại đơn thuốc, còn về phương diện mát xa, cậu phải dụng tâm rồi.

- Vâng ạ. Giang Nguyên gật đầu.

Đối với vị Tỉnh trưởng La này, Giang Nguyên rất coi trong. Ít nhất người này sẽ là môt cơ cho hắn. Hắn còn có lực lượng về phương diện khác, nhưng căn bản không dám vận dụng.

Mặc dù cả tiểu đội đã bị diệt hoàn toàn, ngay cả hắn cũng tự bạo, nhưng Giang Nguyên vẫn không dám xác định còn có người chú ý hay không.

Cho nên, bây giờ Giang Nguyên chỉ có thể tận lực áp. chế sức mạnh của mình, để cho mình ổn định, kết nối quan hệ với một số cao tầng, từng bước một có thể chạm đến tầng lực lượng kia, tìm ra chân tướng tại sao. toàn quân lại bị diệt.

Tuy nói vị Tỉnh trưởng La này chỉ là người đứng đầu giới chính trị một tỉnh, nhưng quan hệ quan lại bên trong Hoa Hạ rất phức tạp. Cho dù có thể không dựa vào được, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng thông qua ông ta chạm đến tầng cao hơn. Tuy hy vọng không lớn, nhưng tổng thể vẫn còn có hy vọng, Giang Nguyên sẽ không bao giờ bỏ qua.

Trở lại phòng khám, Giang Nguyên và Hồ lão cũng không nhắc đến việc khám bệnh. Còn Trương Nhạc thì muốn từ biểu hiện của Giang Nguyên tìm kiếm chút gì, nhưng y rất nhanh thất vọng rồi.

Trước khi trời tối, thừa dịp Trương Nhạc đã rời khỏi phòng khám, Hồ lão đột nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách viết tay đưa cho Giang Nguyên:

- Giang Nguyên, hãy dụng tâm xem quyển sách này đi. 

Giang Nguyên tiếp nhận quyển sách, liếc qua tiêu đề: Vân Giang cư sĩ mạch chứng bút lục.

Nhìn thấy mấy chữ Vân Giang cư sĩ, Giang Nguyên sửng sốt, liền biết được ai là tác giả của quyển sách này. Hắn đã từng nghe lão gia tử nói, Vân Giang cư sĩ là lão trung y nổi tiếng nhất trong nước. Một người bạn của ông đã từng có may mắn được làm môn hạ của Vân Giang cư sĩ.

Tuyệt Phẩm Thiên YTác giả: Hoa Tiến TửuTruyện Đô ThịChương 1: Đã trở về - Xoẹt xoẹt đùng... Một tia chớp trắng như tuyết, giống như thiên thần vung nhanh chiến đao trên bầu trời đen kịt, bộ một luồng sáng chói rồi biến mất trong thế giới đen tối. - Âm ầm ầm... Sau khi tia chớp này hiện lên, mưa lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống cùng tiếng sầm đì đúng, trút xuống tới tấp trên mặt đất. Hơi nước mông lung bao phủ cả thôn nhỏ miền núi trong cơn mưa gió bão bùng. Ở góc Đông Bắc thôn có một gian nhà nho nhỏ dựa vào núi lớn. Xuyên qua cánh cửa, có thế nhìn thấy một ngọn đèn vàng vọt. - Tổ sư gia ở trên, đệ tử Giang Thanh Minh lễ bái... Một ông lão tóc hoa râm, mặt già nua gầy gõ cầm một bó hương, cung kính lễ bái ba lần, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn ban thờ, khổ sở nói: - Tổ sư gia, cháu trai của đệ tử mất tích đã hơn ba năm rồi, vẫn không có tin tức, không biết sống chết thế nào... - Mười mấy năm qua đệ tử tuân theo tổ huấn, hành y tế thế, cứu sống vô số người. Mà ba năm nay đệ tử càng chữa bệnh tặng thuốc, chưa từng nhận chút tiền của người… Khi trở về, Chủ nhiệm Lý không đưa mà là để cho tài xế đưa Giang Nguyên và Hồ lão về lại phòng khám.- Giang Nguyên, cậu cảm thấy tỷ lệ được bao nhiêu?Đang nhắm mắt dưỡng thần, Hồ lão đột nhiên hỏi.Giang Nguyên hiển nhiên biết rõ Hồ lão có ý gì, lập tức mỉm cười đáp:- Sẽ không vượt quá năm thành.- Năm thành.Ánh mắt Hồ lão sáng lên. Bốn năm thành là đủ rồi. Cho dù không hồi phục hoàn toàn, nhưng hồi phục phân nửa tuyệt đối không thành vấn đề. Ông đã nghĩ hết cách nhưng không cách nào trị được tận gốc chứng bệnh của Tỉnh trưởng La. Sau khi Giang Nguyên thử kết hợp với thủ pháp mát xa của hắn, không nghĩ đến lại có hy vọng.Hồ lão quay sang liếc mắt nhìn Giang Nguyên, hưng phấn nói:- Để ta điều chỉnh lại đơn thuốc, còn về phương diện mát xa, cậu phải dụng tâm rồi.- Vâng ạ. Giang Nguyên gật đầu.Đối với vị Tỉnh trưởng La này, Giang Nguyên rất coi trong. Ít nhất người này sẽ là môt cơ cho hắn. Hắn còn có lực lượng về phương diện khác, nhưng căn bản không dám vận dụng.Mặc dù cả tiểu đội đã bị diệt hoàn toàn, ngay cả hắn cũng tự bạo, nhưng Giang Nguyên vẫn không dám xác định còn có người chú ý hay không.Cho nên, bây giờ Giang Nguyên chỉ có thể tận lực áp. chế sức mạnh của mình, để cho mình ổn định, kết nối quan hệ với một số cao tầng, từng bước một có thể chạm đến tầng lực lượng kia, tìm ra chân tướng tại sao. toàn quân lại bị diệt.Tuy nói vị Tỉnh trưởng La này chỉ là người đứng đầu giới chính trị một tỉnh, nhưng quan hệ quan lại bên trong Hoa Hạ rất phức tạp. Cho dù có thể không dựa vào được, nhưng ít nhất vẫn có hy vọng thông qua ông ta chạm đến tầng cao hơn. Tuy hy vọng không lớn, nhưng tổng thể vẫn còn có hy vọng, Giang Nguyên sẽ không bao giờ bỏ qua.Trở lại phòng khám, Giang Nguyên và Hồ lão cũng không nhắc đến việc khám bệnh. Còn Trương Nhạc thì muốn từ biểu hiện của Giang Nguyên tìm kiếm chút gì, nhưng y rất nhanh thất vọng rồi.Trước khi trời tối, thừa dịp Trương Nhạc đã rời khỏi phòng khám, Hồ lão đột nhiên từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách viết tay đưa cho Giang Nguyên:- Giang Nguyên, hãy dụng tâm xem quyển sách này đi. Giang Nguyên tiếp nhận quyển sách, liếc qua tiêu đề: Vân Giang cư sĩ mạch chứng bút lục.Nhìn thấy mấy chữ Vân Giang cư sĩ, Giang Nguyên sửng sốt, liền biết được ai là tác giả của quyển sách này. Hắn đã từng nghe lão gia tử nói, Vân Giang cư sĩ là lão trung y nổi tiếng nhất trong nước. Một người bạn của ông đã từng có may mắn được làm môn hạ của Vân Giang cư sĩ.

Chương 38: cháu nhất định sẽ học tập thật chăm