Dịch giả: ông lão câu cá Ánh chiều khuất dần về tây nhuốm đỏ cả một trời mây. Đâu đó thảng thốt tiếng chim gọi nhau về tổ. Giữa núi non trùng điệp, sương chiều buông, phủ mờ một mảng thung lũng tối tăm. Trên một ngọn núi, phảng phất có khói bếp lượn lờ, dưới ánh chiều tà, trong một khu nhà xơ xác xuất hiện bóng người nhỏ bé. "Sư phụ, giờ cơm đến rồi.." Một thiếu niên chừng mười tuổi tung tăng chạy qua sân, trên người y mặc một bộ đạo bào màu tro quá khổ, hai tay áo sắn cao đang bưng một âu cơm trắng. Qua ngưỡng cửa, thiếu niên đi vào một gian điện lớn đã có phần tồi tàn, phía trên cảnh cửa đề ba chữ lớn viết theo lối cổ đã loang lổ theo thời gian: Huyền Nguyên Quan Phòng trong đi ra một lão đạo sĩ, khuôn mặt gầy gò, râu ba chỏm dài, mái tóc xám trắng búi cao. "Sư phụ, mời người dùng cơm, đệ tử nấu ngon lắm nha." Thiếu niên mặt mày hớn hở, thần sắc lộ ra một chút bướng bỉnh. Đôi mày dài lão đạo sĩ khẽ nhích, ánh mắt hòa ái lộ ý cười, miệng haha nói: "Dù sơn hào, hải vị hay cơm canh…
Chương 1463: Lại gạt người (2)
Vô TiênTác giả: Duệ QuangTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDịch giả: ông lão câu cá Ánh chiều khuất dần về tây nhuốm đỏ cả một trời mây. Đâu đó thảng thốt tiếng chim gọi nhau về tổ. Giữa núi non trùng điệp, sương chiều buông, phủ mờ một mảng thung lũng tối tăm. Trên một ngọn núi, phảng phất có khói bếp lượn lờ, dưới ánh chiều tà, trong một khu nhà xơ xác xuất hiện bóng người nhỏ bé. "Sư phụ, giờ cơm đến rồi.." Một thiếu niên chừng mười tuổi tung tăng chạy qua sân, trên người y mặc một bộ đạo bào màu tro quá khổ, hai tay áo sắn cao đang bưng một âu cơm trắng. Qua ngưỡng cửa, thiếu niên đi vào một gian điện lớn đã có phần tồi tàn, phía trên cảnh cửa đề ba chữ lớn viết theo lối cổ đã loang lổ theo thời gian: Huyền Nguyên Quan Phòng trong đi ra một lão đạo sĩ, khuôn mặt gầy gò, râu ba chỏm dài, mái tóc xám trắng búi cao. "Sư phụ, mời người dùng cơm, đệ tử nấu ngon lắm nha." Thiếu niên mặt mày hớn hở, thần sắc lộ ra một chút bướng bỉnh. Đôi mày dài lão đạo sĩ khẽ nhích, ánh mắt hòa ái lộ ý cười, miệng haha nói: "Dù sơn hào, hải vị hay cơm canh… ....Mười ngày sau, hai người đi qua một sa mạc vắng vẻ.Dưới ánh mặt trời Màu đỏ và yêu dị, đại địa bằng phẳng mà hoang vắng. Trừ cát và đá vụn ra, chỉ có hai bóng người cô đơn đi bộ về phía trước, cũng nói chuyện phiếm coi như giết thời gian.- Lão nhân, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?- Cứ tùy ý!- Không tên không họ, bảo người ta phải xưng hô thế nào?- ... Bản nhân họ Lâm, gọi một tiếng đạo hữu là được rồi!- . . . Ngươi cũng họ Lâm?- Có gì không ổn à?- Hì hì...- ...- Lão nhân, lần này đi theo ngươi đúng là xui xẻo!- Xin chỉ giáo?- Cửu nguyên chi địa phân biệt là chín loại địa thế bất đồng ngũ hành, âm dương và sinh tử. Trong đó 'Ngũ hành' còn dễ đi, cái cái sau lại khó đi. Mà chúng ta lại vừa hay đâu đầu vào Sinh tử chi địa hung hiểm nhất.- Người khác đi được, vì sao ngươi và ta đi không thể? Lúc trước hai vị tiền bối không phải cũng từ đó mà tiến về phía trước sao.- Đó là tiền bối! Ngươi ta không phải, mà pháp lực của ngươi và ta đều bị ngăn trở, chỉ dựa vào đi bộ, làm sao xuyên qua được hoang nguyên hơn mười vạn dặm này! Trước mắt đã đi được hai ngày rồi, vẫn chưa phân rõ phương hướng. Cứ tiếp tục đi thế này, khó tránh khỏi sẽ lạc đường, hay là ngươi lấy gân giao ra đi.Lâm Nhất không trả lời, mà ngừng bước chân. Ngoài mấy trượng, Hoa Trần Tử vẻ mặt mệt mỏi, lại không che giấu được vẻ chờ mong trong ánh mắt.Nữ tử này không chỉ đi cùng, còn nhớ gân giao của mình, chính là muốn được kéo mượn lực mà đi! Mà lộ trình này có thể xa tới hơn mười vạn dặm, lại không thể một mực thi triển ngự phong thuật. Nếu thật sự là vậy, chỉ có tu vi Luyện Khí sợ là sẽ kệt sức.Mà đặt mình ở đây, đã không thể quay đầu! Bên trong Cửu nguyên, ngũ hành chàng địa tự tách ra, chỉ có Âm dương và Sinh tử chi địa là hợp hai thành một. Hơn nữa Sinh tử chi địa này một đường đạp hết sinh tử, tiền đồ khó lường.Thấy Hoa Trần Tử đã ngồi xuống nghỉ tạm, Lâm Nhất không thúc giục mà lấy ra dư đồ. Sau một thoáng, hắn đưa mắt nhìn về xa xa, nói:- Trước mắt ngươi và ta là Sinh địa. Sau năm vạn dặm chính là Tử địa. Chỗ tiếp giáo của sinh và tử chính là năm vạn dặm về sau, là nơi hung hiểm nhất. Mà qua Sinh tử chi địa này chính là tới Cửu tẩu.Nghe vậy, Hoa Trần Tử nói:- Lão nhân, trên tay ta cũng có dư đồ của tiên cảnh, đối với Sinh tử chi địa này không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Ngươi không muốn dẫn ta chạy thì chắc là muốn giữ lại khí lực mà thôi, cứ nói thẳng ra là được, việc gì phải cố lộng huyền hư!Lâm Nhất vẫn nhìn về phía trước, lẩm bẩm:- Âm dương độc hành, sinh tử bất quy.- Lời này giải thích thế nào?Hoa Trần Tử tò mò hỏi.Lâm Nhất giơ ngọc giản trong tay lên, cũng không quay đầu lại nói:- Đây là lược thuật có liên quan tới Cửu nguyên chi địa trong dư đồ. Ngươi sao lại không biết.- Dư đồ mà ta xem không có những lời này, lấy ra xem đi.Hoa Trần Tử nói.Lâm Nhất bất vi sở động, không ngờ lật tay thu hồi ngọc giản, không nể mặt nói:- Nghi một canh giờ rồi đi tiếp. Nếu không nghe theo thì mỗi người đi một ngả.Nói xong hắn vén vạt áo, chậm rãi ngồi xuống.- Hừ! Keo kiệt Keo kiệt!Hoa Trần Tử oán thầm không thôi. Sau một thoáng, nàng ta không chịu được cô đơn nói:- Pháp môn che giấu tu vi của ngươi có chút không tầm thường, còn cả độn pháp của ngươi nữa. Hắc hắc.Âm dương độc hành, sinh tử bất quy chính là một câu chú giải trong dư đồ, chính là nói âm dương sinh tử lộ của Cửu nguyên. Ý tứ trong lời này không rõ lắm, mà sự nguy hiểm của sinh tử bất quy lộ lại không thể nghi ngờ. . . Khi đang suy nghĩ, Lâm Nhất lại thấy có người nói chuyện. Muốn chiếm tiện nghi của ta à? Hắn nhướn mày, chậm rãi quay sang nữ tử cợt nhả đó, ngạo nghễ nói:- Tuy độn pháp của ta có chỗ độc đáo, nhưng không huyền diệu bằng Huyễn Linh thuật! Nó dịch dung diện mạo, che giấu tu vi, thần thông phi phàm.Mắt Hoa Trần Tử lóe sáng, cười khanh khách. Khóe miệng cong lên, khinh thường nói:- Lão nhân lại đang gạt người rồi! Huyễn Linh thuật đó của ngươi nào có thần thông như vậy, chẳng lẽ tưởng tiểu nữ tử ta không có kiến thức.
....
Mười ngày sau, hai người đi qua một sa mạc vắng vẻ.
Dưới ánh mặt trời Màu đỏ và yêu dị, đại địa bằng phẳng mà hoang vắng. Trừ cát và đá vụn ra, chỉ có hai bóng người cô đơn đi bộ về phía trước, cũng nói chuyện phiếm coi như giết thời gian.
- Lão nhân, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?
- Cứ tùy ý!
- Không tên không họ, bảo người ta phải xưng hô thế nào?
- ... Bản nhân họ Lâm, gọi một tiếng đạo hữu là được rồi!
- . . . Ngươi cũng họ Lâm?
- Có gì không ổn à?
- Hì hì...
- ...
- Lão nhân, lần này đi theo ngươi đúng là xui xẻo!
- Xin chỉ giáo?
- Cửu nguyên chi địa phân biệt là chín loại địa thế bất đồng ngũ hành, âm dương và sinh tử. Trong đó 'Ngũ hành' còn dễ đi, cái cái sau lại khó đi. Mà chúng ta lại vừa hay đâu đầu vào Sinh tử chi địa hung hiểm nhất.
- Người khác đi được, vì sao ngươi và ta đi không thể? Lúc trước hai vị tiền bối không phải cũng từ đó mà tiến về phía trước sao.
- Đó là tiền bối! Ngươi ta không phải, mà pháp lực của ngươi và ta đều bị ngăn trở, chỉ dựa vào đi bộ, làm sao xuyên qua được hoang nguyên hơn mười vạn dặm này! Trước mắt đã đi được hai ngày rồi, vẫn chưa phân rõ phương hướng. Cứ tiếp tục đi thế này, khó tránh khỏi sẽ lạc đường, hay là ngươi lấy gân giao ra đi.
Lâm Nhất không trả lời, mà ngừng bước chân. Ngoài mấy trượng, Hoa Trần Tử vẻ mặt mệt mỏi, lại không che giấu được vẻ chờ mong trong ánh mắt.
Nữ tử này không chỉ đi cùng, còn nhớ gân giao của mình, chính là muốn được kéo mượn lực mà đi! Mà lộ trình này có thể xa tới hơn mười vạn dặm, lại không thể một mực thi triển ngự phong thuật. Nếu thật sự là vậy, chỉ có tu vi Luyện Khí sợ là sẽ kệt sức.
Mà đặt mình ở đây, đã không thể quay đầu! Bên trong Cửu nguyên, ngũ hành chàng địa tự tách ra, chỉ có Âm dương và Sinh tử chi địa là hợp hai thành một. Hơn nữa Sinh tử chi địa này một đường đạp hết sinh tử, tiền đồ khó lường.
Thấy Hoa Trần Tử đã ngồi xuống nghỉ tạm, Lâm Nhất không thúc giục mà lấy ra dư đồ. Sau một thoáng, hắn đưa mắt nhìn về xa xa, nói:
- Trước mắt ngươi và ta là Sinh địa. Sau năm vạn dặm chính là Tử địa. Chỗ tiếp giáo của sinh và tử chính là năm vạn dặm về sau, là nơi hung hiểm nhất. Mà qua Sinh tử chi địa này chính là tới Cửu tẩu.
Nghe vậy, Hoa Trần Tử nói:
- Lão nhân, trên tay ta cũng có dư đồ của tiên cảnh, đối với Sinh tử chi địa này không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Ngươi không muốn dẫn ta chạy thì chắc là muốn giữ lại khí lực mà thôi, cứ nói thẳng ra là được, việc gì phải cố lộng huyền hư!
Lâm Nhất vẫn nhìn về phía trước, lẩm bẩm:
- Âm dương độc hành, sinh tử bất quy.
- Lời này giải thích thế nào?
Hoa Trần Tử tò mò hỏi.
Lâm Nhất giơ ngọc giản trong tay lên, cũng không quay đầu lại nói:
- Đây là lược thuật có liên quan tới Cửu nguyên chi địa trong dư đồ. Ngươi sao lại không biết.
- Dư đồ mà ta xem không có những lời này, lấy ra xem đi.
Hoa Trần Tử nói.
Lâm Nhất bất vi sở động, không ngờ lật tay thu hồi ngọc giản, không nể mặt nói:
- Nghi một canh giờ rồi đi tiếp. Nếu không nghe theo thì mỗi người đi một ngả.
Nói xong hắn vén vạt áo, chậm rãi ngồi xuống.
- Hừ! Keo kiệt Keo kiệt!
Hoa Trần Tử oán thầm không thôi. Sau một thoáng, nàng ta không chịu được cô đơn nói:
- Pháp môn che giấu tu vi của ngươi có chút không tầm thường, còn cả độn pháp của ngươi nữa. Hắc hắc.
Âm dương độc hành, sinh tử bất quy chính là một câu chú giải trong dư đồ, chính là nói âm dương sinh tử lộ của Cửu nguyên. Ý tứ trong lời này không rõ lắm, mà sự nguy hiểm của sinh tử bất quy lộ lại không thể nghi ngờ. . . Khi đang suy nghĩ, Lâm Nhất lại thấy có người nói chuyện. Muốn chiếm tiện nghi của ta à? Hắn nhướn mày, chậm rãi quay sang nữ tử cợt nhả đó, ngạo nghễ nói:
- Tuy độn pháp của ta có chỗ độc đáo, nhưng không huyền diệu bằng Huyễn Linh thuật! Nó dịch dung diện mạo, che giấu tu vi, thần thông phi phàm.
Mắt Hoa Trần Tử lóe sáng, cười khanh khách. Khóe miệng cong lên, khinh thường nói:
- Lão nhân lại đang gạt người rồi! Huyễn Linh thuật đó của ngươi nào có thần thông như vậy, chẳng lẽ tưởng tiểu nữ tử ta không có kiến thức.
Vô TiênTác giả: Duệ QuangTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpDịch giả: ông lão câu cá Ánh chiều khuất dần về tây nhuốm đỏ cả một trời mây. Đâu đó thảng thốt tiếng chim gọi nhau về tổ. Giữa núi non trùng điệp, sương chiều buông, phủ mờ một mảng thung lũng tối tăm. Trên một ngọn núi, phảng phất có khói bếp lượn lờ, dưới ánh chiều tà, trong một khu nhà xơ xác xuất hiện bóng người nhỏ bé. "Sư phụ, giờ cơm đến rồi.." Một thiếu niên chừng mười tuổi tung tăng chạy qua sân, trên người y mặc một bộ đạo bào màu tro quá khổ, hai tay áo sắn cao đang bưng một âu cơm trắng. Qua ngưỡng cửa, thiếu niên đi vào một gian điện lớn đã có phần tồi tàn, phía trên cảnh cửa đề ba chữ lớn viết theo lối cổ đã loang lổ theo thời gian: Huyền Nguyên Quan Phòng trong đi ra một lão đạo sĩ, khuôn mặt gầy gò, râu ba chỏm dài, mái tóc xám trắng búi cao. "Sư phụ, mời người dùng cơm, đệ tử nấu ngon lắm nha." Thiếu niên mặt mày hớn hở, thần sắc lộ ra một chút bướng bỉnh. Đôi mày dài lão đạo sĩ khẽ nhích, ánh mắt hòa ái lộ ý cười, miệng haha nói: "Dù sơn hào, hải vị hay cơm canh… ....Mười ngày sau, hai người đi qua một sa mạc vắng vẻ.Dưới ánh mặt trời Màu đỏ và yêu dị, đại địa bằng phẳng mà hoang vắng. Trừ cát và đá vụn ra, chỉ có hai bóng người cô đơn đi bộ về phía trước, cũng nói chuyện phiếm coi như giết thời gian.- Lão nhân, ta nên xưng hô với ngươi thế nào?- Cứ tùy ý!- Không tên không họ, bảo người ta phải xưng hô thế nào?- ... Bản nhân họ Lâm, gọi một tiếng đạo hữu là được rồi!- . . . Ngươi cũng họ Lâm?- Có gì không ổn à?- Hì hì...- ...- Lão nhân, lần này đi theo ngươi đúng là xui xẻo!- Xin chỉ giáo?- Cửu nguyên chi địa phân biệt là chín loại địa thế bất đồng ngũ hành, âm dương và sinh tử. Trong đó 'Ngũ hành' còn dễ đi, cái cái sau lại khó đi. Mà chúng ta lại vừa hay đâu đầu vào Sinh tử chi địa hung hiểm nhất.- Người khác đi được, vì sao ngươi và ta đi không thể? Lúc trước hai vị tiền bối không phải cũng từ đó mà tiến về phía trước sao.- Đó là tiền bối! Ngươi ta không phải, mà pháp lực của ngươi và ta đều bị ngăn trở, chỉ dựa vào đi bộ, làm sao xuyên qua được hoang nguyên hơn mười vạn dặm này! Trước mắt đã đi được hai ngày rồi, vẫn chưa phân rõ phương hướng. Cứ tiếp tục đi thế này, khó tránh khỏi sẽ lạc đường, hay là ngươi lấy gân giao ra đi.Lâm Nhất không trả lời, mà ngừng bước chân. Ngoài mấy trượng, Hoa Trần Tử vẻ mặt mệt mỏi, lại không che giấu được vẻ chờ mong trong ánh mắt.Nữ tử này không chỉ đi cùng, còn nhớ gân giao của mình, chính là muốn được kéo mượn lực mà đi! Mà lộ trình này có thể xa tới hơn mười vạn dặm, lại không thể một mực thi triển ngự phong thuật. Nếu thật sự là vậy, chỉ có tu vi Luyện Khí sợ là sẽ kệt sức.Mà đặt mình ở đây, đã không thể quay đầu! Bên trong Cửu nguyên, ngũ hành chàng địa tự tách ra, chỉ có Âm dương và Sinh tử chi địa là hợp hai thành một. Hơn nữa Sinh tử chi địa này một đường đạp hết sinh tử, tiền đồ khó lường.Thấy Hoa Trần Tử đã ngồi xuống nghỉ tạm, Lâm Nhất không thúc giục mà lấy ra dư đồ. Sau một thoáng, hắn đưa mắt nhìn về xa xa, nói:- Trước mắt ngươi và ta là Sinh địa. Sau năm vạn dặm chính là Tử địa. Chỗ tiếp giáo của sinh và tử chính là năm vạn dặm về sau, là nơi hung hiểm nhất. Mà qua Sinh tử chi địa này chính là tới Cửu tẩu.Nghe vậy, Hoa Trần Tử nói:- Lão nhân, trên tay ta cũng có dư đồ của tiên cảnh, đối với Sinh tử chi địa này không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Ngươi không muốn dẫn ta chạy thì chắc là muốn giữ lại khí lực mà thôi, cứ nói thẳng ra là được, việc gì phải cố lộng huyền hư!Lâm Nhất vẫn nhìn về phía trước, lẩm bẩm:- Âm dương độc hành, sinh tử bất quy.- Lời này giải thích thế nào?Hoa Trần Tử tò mò hỏi.Lâm Nhất giơ ngọc giản trong tay lên, cũng không quay đầu lại nói:- Đây là lược thuật có liên quan tới Cửu nguyên chi địa trong dư đồ. Ngươi sao lại không biết.- Dư đồ mà ta xem không có những lời này, lấy ra xem đi.Hoa Trần Tử nói.Lâm Nhất bất vi sở động, không ngờ lật tay thu hồi ngọc giản, không nể mặt nói:- Nghi một canh giờ rồi đi tiếp. Nếu không nghe theo thì mỗi người đi một ngả.Nói xong hắn vén vạt áo, chậm rãi ngồi xuống.- Hừ! Keo kiệt Keo kiệt!Hoa Trần Tử oán thầm không thôi. Sau một thoáng, nàng ta không chịu được cô đơn nói:- Pháp môn che giấu tu vi của ngươi có chút không tầm thường, còn cả độn pháp của ngươi nữa. Hắc hắc.Âm dương độc hành, sinh tử bất quy chính là một câu chú giải trong dư đồ, chính là nói âm dương sinh tử lộ của Cửu nguyên. Ý tứ trong lời này không rõ lắm, mà sự nguy hiểm của sinh tử bất quy lộ lại không thể nghi ngờ. . . Khi đang suy nghĩ, Lâm Nhất lại thấy có người nói chuyện. Muốn chiếm tiện nghi của ta à? Hắn nhướn mày, chậm rãi quay sang nữ tử cợt nhả đó, ngạo nghễ nói:- Tuy độn pháp của ta có chỗ độc đáo, nhưng không huyền diệu bằng Huyễn Linh thuật! Nó dịch dung diện mạo, che giấu tu vi, thần thông phi phàm.Mắt Hoa Trần Tử lóe sáng, cười khanh khách. Khóe miệng cong lên, khinh thường nói:- Lão nhân lại đang gạt người rồi! Huyễn Linh thuật đó của ngươi nào có thần thông như vậy, chẳng lẽ tưởng tiểu nữ tử ta không có kiến thức.