Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 2211
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thật ra trước đây, quân Bắc phạt được chia làm ba đội, một đội trực canh gác tường thành, hai đội còn lại luyện tập. và nghỉ ngơi theo lịch của bình thường.Nhưng sau khi nổ ra những trận tấn công thành thế này, chỉ một phần ba quân Bắc phạt bảo vệ thành thì quả thật quá vất vả, nên Lưu Thiết đã phái tất cả mọi người lên lên sinh nói có lý, để ta đi tìm mấy người Tần Phi để thương lượng một lát, rồi sắp xếp ca lại."Lưu Thiết gật đầu đáp.“Không chỉ mình xếp ca đâu, ngài còn phải đảm bảo các. huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt nữa!” Điền tiên sinh nhắc nhở.Quân Bắc phạt có thể gọi là các cựu binh, nhưng vì có phi thuyền nên những trận chiến trước đó diễn ra rất nhanh, đây là lần đầu tiên họ phải chiến đấu dài ngày như vậy.Sau khi trải qua ba lần tấn công thành của quân địch, các nhân viên hộ tống và cả các nữ binh đều có vẻ mệt mỏi, nhưng phải đối mặt với những trận chiến sinh tử như thế này, không có ai giữ bình tĩnh được.Cho dù đa số các nhân viên hộ tống và nữ binh có rút xuống khỏi tường thành, đầu óc họ vẫn không thể nghỉ ngơi, nếu ngủ trong doanh trại dưới tường thành, trên đầu là âm thanh của trận chiến, thật sự rất khó ngủ.“Ta hiểu rồi” Lưu Thiết gật đầu, phái cận vệ đi thông báo về cuộc họp cho những sĩ quan.Nửa canh giờ sau, quân Bắc phạt lại xếp ca lần nữa.Đội hậu cần cũng không rảnh rỗi, trong lúc mấy người Lưu Thiết đang họp, họ đi tới thành Nam chọn một căn nhà lớn của quyền quý Đông Man làm nhà ở tập thể mới cho quân Bắc phạt.Khi các nhân viên hộ tống và nữ binh hết nhiệm vụ tới đây, trong phòng trải sẵn rơm rạ, lửa cũng đã được nhóm lên, cháy hừng hực nơi góc bếp.Tuy thành Du Quan không phải là quá lớn, nhưng khi chạy từ thành Bắc tới thành Nam, ngoại trừ tiếng lựu đạn nổ, những âm thanh của trận tấn công đã nhỏ hơn rất nhiều.Hai ngày nay các nhân viên hộ tống cực kỳ mệt mỏi, không có cái gì quấy rầy, họ đặt đầu xuống ngủ một mạch tới sáng, khi người của đội hậu cần tới kêu, mọi người mới bắt đầu rời giường.Tuy răng hầu hết nhân viên hộ tống và nữ binh đều ngủ không đủ giấc, nhưng không một ai lên tiếng oán trách.Bởi vì họ biết răng, một đội khác canh gác trên tường thành đã có một ngày một đêm không chợp mắt.Nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong, các nhân viên hộ tống sau khi mặc quần áo cũng không kịp ngồi xuống ăn, mà mỗi người vội lấy cái bánh bao rồi chạy tới thành Bắc.Còn chưa tường thành, ai cũng biết trận chiến đêm qua chắc chắn là một trận chiến rất khốc liệt.Bởi vì không ít ngôi nhà gần tường thành phía Bắc đã bị dỡ xuống.Điều này có nghĩa gạch và đá mà tối qua họ chuẩn bị cho máy bản đá không đủ dùng, các nhân viên đã phải luân phiên nhau dỡ những ngôi nhà kia xuống.Khi tới tường thành, họ nhìn về phía máy bản đá trước tiên.Quả nhiên, đống gạch đá chất như đống núi nhỏ ở bên cạnh máy băn đá khi họ rời đi bây giờ đã biến mất.Bên cạnh máy bắn đá cũng không có nhiều gạch đá, có lẽ đội hậu cận vừa mới chuyển tới.Nhìn xuống phía tường thành, không ít nhân viên hộ tống và nữ binh đều há hốc mồm.
Thật ra trước đây, quân Bắc phạt được chia làm ba đội, một đội trực canh gác tường thành, hai đội còn lại luyện tập. và nghỉ ngơi theo lịch của bình thường.
Nhưng sau khi nổ ra những trận tấn công thành thế này, chỉ một phần ba quân Bắc phạt bảo vệ thành thì quả thật quá vất vả, nên Lưu Thiết đã phái tất cả mọi người lên lên sinh nói có lý, để ta đi tìm mấy người Tần Phi để thương lượng một lát, rồi sắp xếp ca lại."
Lưu Thiết gật đầu đáp.
“Không chỉ mình xếp ca đâu, ngài còn phải đảm bảo các. huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt nữa!” Điền tiên sinh nhắc nhở.
Quân Bắc phạt có thể gọi là các cựu binh, nhưng vì có phi thuyền nên những trận chiến trước đó diễn ra rất nhanh, đây là lần đầu tiên họ phải chiến đấu dài ngày như vậy.
Sau khi trải qua ba lần tấn công thành của quân địch, các nhân viên hộ tống và cả các nữ binh đều có vẻ mệt mỏi, nhưng phải đối mặt với những trận chiến sinh tử như thế này, không có ai giữ bình tĩnh được.
Cho dù đa số các nhân viên hộ tống và nữ binh có rút xuống khỏi tường thành, đầu óc họ vẫn không thể nghỉ ngơi, nếu ngủ trong doanh trại dưới tường thành, trên đầu là âm thanh của trận chiến, thật sự rất khó ngủ.
“Ta hiểu rồi” Lưu Thiết gật đầu, phái cận vệ đi thông báo về cuộc họp cho những sĩ quan.
Nửa canh giờ sau, quân Bắc phạt lại xếp ca lần nữa.
Đội hậu cần cũng không rảnh rỗi, trong lúc mấy người Lưu Thiết đang họp, họ đi tới thành Nam chọn một căn nhà lớn của quyền quý Đông Man làm nhà ở tập thể mới cho quân Bắc phạt.
Khi các nhân viên hộ tống và nữ binh hết nhiệm vụ tới đây, trong phòng trải sẵn rơm rạ, lửa cũng đã được nhóm lên, cháy hừng hực nơi góc bếp.
Tuy thành Du Quan không phải là quá lớn, nhưng khi chạy từ thành Bắc tới thành Nam, ngoại trừ tiếng lựu đạn nổ, những âm thanh của trận tấn công đã nhỏ hơn rất nhiều.
Hai ngày nay các nhân viên hộ tống cực kỳ mệt mỏi, không có cái gì quấy rầy, họ đặt đầu xuống ngủ một mạch tới sáng, khi người của đội hậu cần tới kêu, mọi người mới bắt đầu rời giường.
Tuy răng hầu hết nhân viên hộ tống và nữ binh đều ngủ không đủ giấc, nhưng không một ai lên tiếng oán trách.
Bởi vì họ biết răng, một đội khác canh gác trên tường thành đã có một ngày một đêm không chợp mắt.
Nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong, các nhân viên hộ tống sau khi mặc quần áo cũng không kịp ngồi xuống ăn, mà mỗi người vội lấy cái bánh bao rồi chạy tới thành Bắc.
Còn chưa tường thành, ai cũng biết trận chiến đêm qua chắc chắn là một trận chiến rất khốc liệt.
Bởi vì không ít ngôi nhà gần tường thành phía Bắc đã bị dỡ xuống.
Điều này có nghĩa gạch và đá mà tối qua họ chuẩn bị cho máy bản đá không đủ dùng, các nhân viên đã phải luân phiên nhau dỡ những ngôi nhà kia xuống.
Khi tới tường thành, họ nhìn về phía máy bản đá trước tiên.
Quả nhiên, đống gạch đá chất như đống núi nhỏ ở bên cạnh máy băn đá khi họ rời đi bây giờ đã biến mất.
Bên cạnh máy bắn đá cũng không có nhiều gạch đá, có lẽ đội hậu cận vừa mới chuyển tới.
Nhìn xuống phía tường thành, không ít nhân viên hộ tống và nữ binh đều há hốc mồm.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Thật ra trước đây, quân Bắc phạt được chia làm ba đội, một đội trực canh gác tường thành, hai đội còn lại luyện tập. và nghỉ ngơi theo lịch của bình thường.Nhưng sau khi nổ ra những trận tấn công thành thế này, chỉ một phần ba quân Bắc phạt bảo vệ thành thì quả thật quá vất vả, nên Lưu Thiết đã phái tất cả mọi người lên lên sinh nói có lý, để ta đi tìm mấy người Tần Phi để thương lượng một lát, rồi sắp xếp ca lại."Lưu Thiết gật đầu đáp.“Không chỉ mình xếp ca đâu, ngài còn phải đảm bảo các. huynh đệ nghỉ ngơi thật tốt nữa!” Điền tiên sinh nhắc nhở.Quân Bắc phạt có thể gọi là các cựu binh, nhưng vì có phi thuyền nên những trận chiến trước đó diễn ra rất nhanh, đây là lần đầu tiên họ phải chiến đấu dài ngày như vậy.Sau khi trải qua ba lần tấn công thành của quân địch, các nhân viên hộ tống và cả các nữ binh đều có vẻ mệt mỏi, nhưng phải đối mặt với những trận chiến sinh tử như thế này, không có ai giữ bình tĩnh được.Cho dù đa số các nhân viên hộ tống và nữ binh có rút xuống khỏi tường thành, đầu óc họ vẫn không thể nghỉ ngơi, nếu ngủ trong doanh trại dưới tường thành, trên đầu là âm thanh của trận chiến, thật sự rất khó ngủ.“Ta hiểu rồi” Lưu Thiết gật đầu, phái cận vệ đi thông báo về cuộc họp cho những sĩ quan.Nửa canh giờ sau, quân Bắc phạt lại xếp ca lần nữa.Đội hậu cần cũng không rảnh rỗi, trong lúc mấy người Lưu Thiết đang họp, họ đi tới thành Nam chọn một căn nhà lớn của quyền quý Đông Man làm nhà ở tập thể mới cho quân Bắc phạt.Khi các nhân viên hộ tống và nữ binh hết nhiệm vụ tới đây, trong phòng trải sẵn rơm rạ, lửa cũng đã được nhóm lên, cháy hừng hực nơi góc bếp.Tuy thành Du Quan không phải là quá lớn, nhưng khi chạy từ thành Bắc tới thành Nam, ngoại trừ tiếng lựu đạn nổ, những âm thanh của trận tấn công đã nhỏ hơn rất nhiều.Hai ngày nay các nhân viên hộ tống cực kỳ mệt mỏi, không có cái gì quấy rầy, họ đặt đầu xuống ngủ một mạch tới sáng, khi người của đội hậu cần tới kêu, mọi người mới bắt đầu rời giường.Tuy răng hầu hết nhân viên hộ tống và nữ binh đều ngủ không đủ giấc, nhưng không một ai lên tiếng oán trách.Bởi vì họ biết răng, một đội khác canh gác trên tường thành đã có một ngày một đêm không chợp mắt.Nhà bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng xong, các nhân viên hộ tống sau khi mặc quần áo cũng không kịp ngồi xuống ăn, mà mỗi người vội lấy cái bánh bao rồi chạy tới thành Bắc.Còn chưa tường thành, ai cũng biết trận chiến đêm qua chắc chắn là một trận chiến rất khốc liệt.Bởi vì không ít ngôi nhà gần tường thành phía Bắc đã bị dỡ xuống.Điều này có nghĩa gạch và đá mà tối qua họ chuẩn bị cho máy bản đá không đủ dùng, các nhân viên đã phải luân phiên nhau dỡ những ngôi nhà kia xuống.Khi tới tường thành, họ nhìn về phía máy bản đá trước tiên.Quả nhiên, đống gạch đá chất như đống núi nhỏ ở bên cạnh máy băn đá khi họ rời đi bây giờ đã biến mất.Bên cạnh máy bắn đá cũng không có nhiều gạch đá, có lẽ đội hậu cận vừa mới chuyển tới.Nhìn xuống phía tường thành, không ít nhân viên hộ tống và nữ binh đều há hốc mồm.