Tác giả:

Hoàng 20 tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình. Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không…

Chương 8: Ngốc

Nơi Ta chờ Em.....Tác giả: BiTruyện Đam MỹHoàng 20 tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình. Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không… Một tuần trôi qua nhanh như gió thổi. Hôm nay đã là chủ nhật và cũng là ngày cuối cùng nó đi chơi với Linh để trả công Linh giúp nó thuê nhà như lời Linh nói. Nên từ sáng sớm Linh đã chạy sang nhà chú Khang để đánh thức nó:- Bạn cháu đâu hả chú?- Cái con bé này hay thật lâu lắm mới qua nhà chú mà chưa hỏi han gì đến chú, chỉ chăm chăm hỏi thằng c* bạn là thế nào?- Hi. Tại chú vẫn đẹp trai khoẻ mạnh phong độ như hồi nào mà. Chú là người đàn ông hấp dẫn số một đó. Hehe.- Đang già ốm lắm rồi đây thưa cô.- Bạn cháu giờ này vẫn chưa dậy hả chú?- Chưa. Thanh niên thời nay gì toàn ngủ triền miên thôi. Cháu lên đánh thức nó dậy thì lên chú ra ngoài có chút việc.- Vâng. Vậy chú đi đi.Chú Khang vừa ra khỏi nhà, Linh cũng leo lên đến phòng nó mở cửa vào, kéo chăn, giục giã gọi nó dậy.- Nhanh nhanh dậy ngay. Nay phải đi với Linh nguyên ngày mà giờ này vẫn còn định ngủ hả?Sáng chả được mấy, thoát cái trời đã về đêm. Giờ nó với Linh đang ngồi với nhau trong một phòng trà nhỏ. Cả hai đi với nhau nguyên ngày này. Đi ăn sáng ăn trưa đi chơi đây đi đó loanh quanh mấy nơi có lẽ giờ này cũng thấm mệt. Nhấm nháp cà phê hai đứa cứ thế ngồi lặng lẽ mà chẳng nói gì. Linh thở dài. Hình như Linh muốn tâm sự điều gì đó nhưng lại thôi cô nhanh trí chuyển chủ đề:- Tụi mình đi về thôi. Nay về nghỉ sớm mai đầu tuần rồi.Nó gật đầu đồng ý rồi lại lặng lẽ đi cùng đưa Linh về tận nhà.- Thời gian qua Linh vui lắm. Cảm ơn Hoàng nhé!- Không có gì đâu mà. Bạn bè với nhau khách sáo làm gì chứ. Hoàng cũng vui mà.Linh khựng lại quay mặt đi rồi đi thẳng vào nhà luôn trong sự ngỡ ngàng của nó. Nó thần người ra trước phản ứng ấy nhưng rồi cũng chỉ biết lẳng lặng đi về:- Đồ ngốc, lộn cái bàn.... - Linh bật khóc hai dòng nước mắt rưng rưng. Sao nó lại không chịu hiểu ý của Linh như vậy chứ? Tệ thật! Nó ngốc quá mà....

Một tuần trôi qua nhanh như gió thổi. Hôm nay đã là chủ nhật và cũng là ngày cuối cùng nó đi chơi với Linh để trả công Linh giúp nó thuê nhà như lời Linh nói. Nên từ sáng sớm Linh đã chạy sang nhà chú Khang để đánh thức nó:

- Bạn cháu đâu hả chú?

- Cái con bé này hay thật lâu lắm mới qua nhà chú mà chưa hỏi han gì đến chú, chỉ chăm chăm hỏi thằng c* bạn là thế nào?

- Hi. Tại chú vẫn đẹp trai khoẻ mạnh phong độ như hồi nào mà. Chú là người đàn ông hấp dẫn số một đó. Hehe.

- Đang già ốm lắm rồi đây thưa cô.

- Bạn cháu giờ này vẫn chưa dậy hả chú?

- Chưa. Thanh niên thời nay gì toàn ngủ triền miên thôi. Cháu lên đánh thức nó dậy thì lên chú ra ngoài có chút việc.

- Vâng. Vậy chú đi đi.

Chú Khang vừa ra khỏi nhà, Linh cũng leo lên đến phòng nó mở cửa vào, kéo chăn, giục giã gọi nó dậy.

- Nhanh nhanh dậy ngay. Nay phải đi với Linh nguyên ngày mà giờ này vẫn còn định ngủ hả?

Sáng chả được mấy, thoát cái trời đã về đêm. Giờ nó với Linh đang ngồi với nhau trong một phòng trà nhỏ. Cả hai đi với nhau nguyên ngày này. Đi ăn sáng ăn trưa đi chơi đây đi đó loanh quanh mấy nơi có lẽ giờ này cũng thấm mệt. Nhấm nháp cà phê hai đứa cứ thế ngồi lặng lẽ mà chẳng nói gì. Linh thở dài. Hình như Linh muốn tâm sự điều gì đó nhưng lại thôi cô nhanh trí chuyển chủ đề:

- Tụi mình đi về thôi. Nay về nghỉ sớm mai đầu tuần rồi.

Nó gật đầu đồng ý rồi lại lặng lẽ đi cùng đưa Linh về tận nhà.

- Thời gian qua Linh vui lắm. Cảm ơn Hoàng nhé!

- Không có gì đâu mà. Bạn bè với nhau khách sáo làm gì chứ. Hoàng cũng vui mà.

Linh khựng lại quay mặt đi rồi đi thẳng vào nhà luôn trong sự ngỡ ngàng của nó. Nó thần người ra trước phản ứng ấy nhưng rồi cũng chỉ biết lẳng lặng đi về:

- Đồ ngốc, lộn cái bàn.... - Linh bật khóc hai dòng nước mắt rưng rưng. Sao nó lại không chịu hiểu ý của Linh như vậy chứ? Tệ thật! Nó ngốc quá mà....

Nơi Ta chờ Em.....Tác giả: BiTruyện Đam MỹHoàng 20 tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình. Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không… Một tuần trôi qua nhanh như gió thổi. Hôm nay đã là chủ nhật và cũng là ngày cuối cùng nó đi chơi với Linh để trả công Linh giúp nó thuê nhà như lời Linh nói. Nên từ sáng sớm Linh đã chạy sang nhà chú Khang để đánh thức nó:- Bạn cháu đâu hả chú?- Cái con bé này hay thật lâu lắm mới qua nhà chú mà chưa hỏi han gì đến chú, chỉ chăm chăm hỏi thằng c* bạn là thế nào?- Hi. Tại chú vẫn đẹp trai khoẻ mạnh phong độ như hồi nào mà. Chú là người đàn ông hấp dẫn số một đó. Hehe.- Đang già ốm lắm rồi đây thưa cô.- Bạn cháu giờ này vẫn chưa dậy hả chú?- Chưa. Thanh niên thời nay gì toàn ngủ triền miên thôi. Cháu lên đánh thức nó dậy thì lên chú ra ngoài có chút việc.- Vâng. Vậy chú đi đi.Chú Khang vừa ra khỏi nhà, Linh cũng leo lên đến phòng nó mở cửa vào, kéo chăn, giục giã gọi nó dậy.- Nhanh nhanh dậy ngay. Nay phải đi với Linh nguyên ngày mà giờ này vẫn còn định ngủ hả?Sáng chả được mấy, thoát cái trời đã về đêm. Giờ nó với Linh đang ngồi với nhau trong một phòng trà nhỏ. Cả hai đi với nhau nguyên ngày này. Đi ăn sáng ăn trưa đi chơi đây đi đó loanh quanh mấy nơi có lẽ giờ này cũng thấm mệt. Nhấm nháp cà phê hai đứa cứ thế ngồi lặng lẽ mà chẳng nói gì. Linh thở dài. Hình như Linh muốn tâm sự điều gì đó nhưng lại thôi cô nhanh trí chuyển chủ đề:- Tụi mình đi về thôi. Nay về nghỉ sớm mai đầu tuần rồi.Nó gật đầu đồng ý rồi lại lặng lẽ đi cùng đưa Linh về tận nhà.- Thời gian qua Linh vui lắm. Cảm ơn Hoàng nhé!- Không có gì đâu mà. Bạn bè với nhau khách sáo làm gì chứ. Hoàng cũng vui mà.Linh khựng lại quay mặt đi rồi đi thẳng vào nhà luôn trong sự ngỡ ngàng của nó. Nó thần người ra trước phản ứng ấy nhưng rồi cũng chỉ biết lẳng lặng đi về:- Đồ ngốc, lộn cái bàn.... - Linh bật khóc hai dòng nước mắt rưng rưng. Sao nó lại không chịu hiểu ý của Linh như vậy chứ? Tệ thật! Nó ngốc quá mà....

Chương 8: Ngốc