Tác giả:

Hoàng 20 tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình. Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không…

Chương 9: Bế tắc

Nơi Ta chờ Em.....Tác giả: BiTruyện Đam MỹHoàng 20 tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình. Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không… Về đến nhà nó thấy chú Khang đang trò chuyện khá xôm với một cô gái. Nhưng đây là lần đầu nó bắt gặp vì chưa bao giờ thấy chú dắt gái về nhà, nó thầm nghĩ:" Chắc là bồ bịch của ông ta nên mới thấy nói truyện với nhau mà tít hết mắt lên thế kia". Nó vừa nhìn chú Khang vừa không khỏi bật cười khi đứng trước mặt con gái chú cứ phải hom hóp cái bụng béo giám đốc của mình để lấy phong độ trai trẻ. Nó tiến lại lễ phép chào hai người. Cô gái ấy mỉm cười đáp lại và ngạc nhiên hỏi:- Ủa ai đây anh? Sao anh nói là anh ở có một mình?Nó còn đứng hình trước lời thắc mắc của cô ta. Thì Khang đã nhanh chóng chữa cháy:- Đây là thằng cháu dưới quê của anh. Nó học ở trên này nhưng cuối tuần nó hay qua nhà anh để đi chơi với bạn bè cho gần. Đấy nó vừa đi với bạn gái nó giờ này mới về đây này.- Ô vậy à!. Cô tên Hoa còn cháu?- Dạ cháu tên Hoàng là cháu của Khang cô ạ.- Chú Khang chắc là khó tính lắm đúng không cháu. Con người của công việc hay thế phải không cháu?- Đâu có đâu cô. Chú cháu number one luôn đấy. Vui tính hiền lành và đặc biệt sống tình cảm vô cùng. Cuối tuần đâu có phải là cháu đến đây là để đi chơi với đám bạn cho gần đâu. Mà chủ yếu để ăn bám chú cháu thôi. HiHai người kẻ tung người hứng nhịp nhàng. Khiến chính nó cũng không ngờ là chưa bao giờ nói chuyện một lần đàng hoàng với chú Khang mà lại có vẻ hợp cạ đến như vậy. Nó xin phép lên phòng trước để hai người tự nhiên nói chuyện. Họ chuyện trò đến muộn rồi cô gái đó mới ra về. Nếu không có sự có mặt của nó trong căn nhà này thì có lẽ đêm nay chú Khang và cô gái đó đã mặn nồng bên nhau rồi cũng nên. Nó thầm nghĩ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ bỗng có tiếng gõ cửa khiến nó giật mình.- Ngủ chưa nhóc?Nó không đáp lại mà im lặng nhắm mắt giả vờ ngủ. Không thấy nó đáp lời Khang lẳng lặng quay về phòng mình. Tiếng bước chân xa dần nó mới thở phào nhẹ nhõm. Nó nhổm dậy với tay tắt đèn. Nó chẳng hiểu vì sao lúc nãy nó lại không đáp lại lời chú Khang. Nó sợ nãy nói gì làm chú phật ý? Hay nó ngại? Nó cũng chẳng biết nữa.Chỉ biết là cuối cùng thì hai người sống chung dưới mái nhà vẫn chẳng thể nào nói chuyện cởi mở bình thường với nhau dù chỉ một lần....

Về đến nhà nó thấy chú Khang đang trò chuyện khá xôm với một cô gái. Nhưng đây là lần đầu nó bắt gặp vì chưa bao giờ thấy chú dắt gái về nhà, nó thầm nghĩ:" Chắc là bồ bịch của ông ta nên mới thấy nói truyện với nhau mà tít hết mắt lên thế kia". Nó vừa nhìn chú Khang vừa không khỏi bật cười khi đứng trước mặt con gái chú cứ phải hom hóp cái bụng béo giám đốc của mình để lấy phong độ trai trẻ. Nó tiến lại lễ phép chào hai người. Cô gái ấy mỉm cười đáp lại và ngạc nhiên hỏi:

- Ủa ai đây anh? Sao anh nói là anh ở có một mình?

Nó còn đứng hình trước lời thắc mắc của cô ta. Thì Khang đã nhanh chóng chữa cháy:

- Đây là thằng cháu dưới quê của anh. Nó học ở trên này nhưng cuối tuần nó hay qua nhà anh để đi chơi với bạn bè cho gần. Đấy nó vừa đi với bạn gái nó giờ này mới về đây này.

- Ô vậy à!. Cô tên Hoa còn cháu?

- Dạ cháu tên Hoàng là cháu của Khang cô ạ.

- Chú Khang chắc là khó tính lắm đúng không cháu. Con người của công việc hay thế phải không cháu?

- Đâu có đâu cô. Chú cháu number one luôn đấy. Vui tính hiền lành và đặc biệt sống tình cảm vô cùng. Cuối tuần đâu có phải là cháu đến đây là để đi chơi với đám bạn cho gần đâu. Mà chủ yếu để ăn bám chú cháu thôi. Hi

Hai người kẻ tung người hứng nhịp nhàng. Khiến chính nó cũng không ngờ là chưa bao giờ nói chuyện một lần đàng hoàng với chú Khang mà lại có vẻ hợp cạ đến như vậy. Nó xin phép lên phòng trước để hai người tự nhiên nói chuyện. Họ chuyện trò đến muộn rồi cô gái đó mới ra về. Nếu không có sự có mặt của nó trong căn nhà này thì có lẽ đêm nay chú Khang và cô gái đó đã mặn nồng bên nhau rồi cũng nên. Nó thầm nghĩ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ bỗng có tiếng gõ cửa khiến nó giật mình.

- Ngủ chưa nhóc?

Nó không đáp lại mà im lặng nhắm mắt giả vờ ngủ. Không thấy nó đáp lời Khang lẳng lặng quay về phòng mình. Tiếng bước chân xa dần nó mới thở phào nhẹ nhõm. Nó nhổm dậy với tay tắt đèn. Nó chẳng hiểu vì sao lúc nãy nó lại không đáp lại lời chú Khang. Nó sợ nãy nói gì làm chú phật ý? Hay nó ngại? Nó cũng chẳng biết nữa.

Chỉ biết là cuối cùng thì hai người sống chung dưới mái nhà vẫn chẳng thể nào nói chuyện cởi mở bình thường với nhau dù chỉ một lần....

Nơi Ta chờ Em.....Tác giả: BiTruyện Đam MỹHoàng 20 tuổi, cậu ấm sinh ra trong một gia đình khá giả ở tỉnh lẻ nhưng nhưng vẫn chưa có nhiều va vấp với cuộc sống bên ngoài. Nó nhìn khá sáng sủa và hiền lành. Là con một nên được ba mẹ cưng chiều hết mực nên nó chẳng muốn tách ra ở riêng tẹo nào. Nhưng điều gì đến cũng phải đến, ngày mà nó lo sợ nhất cuối cùng cũng thành hiện thực. Ba me không muốn nhìn cảnh nó lông bông mãi ở nhà với vài ba thằng bạn chí cốt mà bắt nó lên hà nội học. Nó cũng đành phải làm vừa lòng gia đình. Nó nhập học tại một trg đại học trên hà nội k mấy tiếng tăm lắm. Vì mục đích của bố mẹ là muốn Hoàng va vấp nhiều với cuộc sống bên ngoài, muốn nó tự lập để trưởng thành hơn. Rồi cơ đồ mà bố nó gây dựng cũng sẽ về tay nó khi mà họ cảm thấy nó sẵn sàng. Nhưng suy cho cùng thì việc cho nó tự lập trên hà nội xô bồ khiến ba mẹ nó cũng đứng ngồi không yên,Lo lắng khi đứa con thân yêu được chiều chuộng từ tấm bé giờ ra ở riêng, không biết nó có thể tự lo nổi cho bản thân được không. Nhất là mẹ Hoàng lại càng không… Về đến nhà nó thấy chú Khang đang trò chuyện khá xôm với một cô gái. Nhưng đây là lần đầu nó bắt gặp vì chưa bao giờ thấy chú dắt gái về nhà, nó thầm nghĩ:" Chắc là bồ bịch của ông ta nên mới thấy nói truyện với nhau mà tít hết mắt lên thế kia". Nó vừa nhìn chú Khang vừa không khỏi bật cười khi đứng trước mặt con gái chú cứ phải hom hóp cái bụng béo giám đốc của mình để lấy phong độ trai trẻ. Nó tiến lại lễ phép chào hai người. Cô gái ấy mỉm cười đáp lại và ngạc nhiên hỏi:- Ủa ai đây anh? Sao anh nói là anh ở có một mình?Nó còn đứng hình trước lời thắc mắc của cô ta. Thì Khang đã nhanh chóng chữa cháy:- Đây là thằng cháu dưới quê của anh. Nó học ở trên này nhưng cuối tuần nó hay qua nhà anh để đi chơi với bạn bè cho gần. Đấy nó vừa đi với bạn gái nó giờ này mới về đây này.- Ô vậy à!. Cô tên Hoa còn cháu?- Dạ cháu tên Hoàng là cháu của Khang cô ạ.- Chú Khang chắc là khó tính lắm đúng không cháu. Con người của công việc hay thế phải không cháu?- Đâu có đâu cô. Chú cháu number one luôn đấy. Vui tính hiền lành và đặc biệt sống tình cảm vô cùng. Cuối tuần đâu có phải là cháu đến đây là để đi chơi với đám bạn cho gần đâu. Mà chủ yếu để ăn bám chú cháu thôi. HiHai người kẻ tung người hứng nhịp nhàng. Khiến chính nó cũng không ngờ là chưa bao giờ nói chuyện một lần đàng hoàng với chú Khang mà lại có vẻ hợp cạ đến như vậy. Nó xin phép lên phòng trước để hai người tự nhiên nói chuyện. Họ chuyện trò đến muộn rồi cô gái đó mới ra về. Nếu không có sự có mặt của nó trong căn nhà này thì có lẽ đêm nay chú Khang và cô gái đó đã mặn nồng bên nhau rồi cũng nên. Nó thầm nghĩ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ bỗng có tiếng gõ cửa khiến nó giật mình.- Ngủ chưa nhóc?Nó không đáp lại mà im lặng nhắm mắt giả vờ ngủ. Không thấy nó đáp lời Khang lẳng lặng quay về phòng mình. Tiếng bước chân xa dần nó mới thở phào nhẹ nhõm. Nó nhổm dậy với tay tắt đèn. Nó chẳng hiểu vì sao lúc nãy nó lại không đáp lại lời chú Khang. Nó sợ nãy nói gì làm chú phật ý? Hay nó ngại? Nó cũng chẳng biết nữa.Chỉ biết là cuối cùng thì hai người sống chung dưới mái nhà vẫn chẳng thể nào nói chuyện cởi mở bình thường với nhau dù chỉ một lần....

Chương 9: Bế tắc