Hắn ngồi xổm bên bờ sông, đưa tay về phía đứa trẻ đang cố gắng bơi vào bờ. Đứa trẻ chẳng hề mảy may hứng thú với sự giúp đỡ của hắn, thậm chí còn cố ý né tránh bàn tay ấy, gắng gượng leo lên bờ trước khi cạn kiệt sức lực, rồi nằm ngửa trên đám cỏ rối bời mà thở hổn hển từng hơi lớn. “Nhóc con gan lì đấy chứ.” Hắn khoanh tay trước ngực, nửa cười nửa không, đánh giá cậu bé nhỏ xíu trông khá thảm hại kia. Đứa trẻ không buồn để ý đến hắn, chỉ cố điều chỉnh nhịp thở cho đều, rồi nhanh chóng bò dậy, đi về phía một đống giấy vụn rơi lả tả không xa. Bên cạnh đống giấy là chiếc túi sách, trên đó còn in vài dấu giày lộn xộn và dơ bẩn. Đứa trẻ hơi nhíu mày, cẩn thận nhặt hết số giấy vụn, nhét cả vào trong túi sách, sau đó đập mạnh mấy cái rồi đeo túi lại lên người. “Có thù oán gì với bọn kia sao?” Hắn tò mò hỏi: “Xé tập của ngươi chưa đủ, còn đẩy cả ngươi xuống sông.” Đó là cảnh hắn vừa trông thấy: một đám nhóc trạc tuổi đứa trẻ kia vây lấy cậu mà cười đùa chế giễu. Trong số đó, cậu là đứa gầy…
Tác giả: