Tác giả:

Lão Bạch dạo này rất u sầu. Cứ đến tối, nó lại trèo lên ban công, qua lớp cửa kính sát đất, nhìn ra màn đêm vô tận với ánh mắt trống rỗng, lạc lõng, dường như đang mong chờ điều gì đó, lại dường như đang tuyệt vọng về điều gì đó. Chén cháo bí ngô đặt trên bàn ăn không hề được động đến. Mao Mao liếc nhìn Lão Bạch, biết rằng có gọi nó cũng vô ích, bèn thở dài, mở laptop, cập nhật blog rồi bắt đầu tăng ca. Mao Mao là một nhà thiết kế cho công ty quảng cáo, việc tăng ca đối với cô còn bình thường hơn cả việc uống cháo bí ngô. Ánh mắt lướt qua Lão Bạch, nó vẫn u sầu như thế. Thật không giống Lão Bạch mọi khi, Lão Bạch trước nay vốn rất hoạt bát, thường tinh nghịch giấu bộ đồ ngủ của Mao Mao sau tấm tản nhiệt, rồi nhìn cô tức đến bốc hỏa mà bản thân nó thì tủm tỉm cười. Lão Bạch là một con mèo. Một con mèo nhà trắng như tuyết, hết sức bình thường, không có huyết thống cao quý, càng không có gia phả, thậm chí Mao Mao còn không gọi được tên giống của nó. Gia phả ư? Mao Mao cười, chính cô còn…

Truyện chữ