Tác giả:

-Đồ phế vật, ta không thể tưởng tượng được ngươi còn có mặt mũi mà sống tới từng tuổi này! -Đúng đấy! thật không hiểu da mặt của ngươi dày đến thế. Thật không biết nhục, phế vật. Một đám nhao nhao hùa theo. Trên một gò đất cao một thiếu niên đang đứng nhìn xuống thanh niên mặt mũi, quần áo dính đầy bùn đất quần áo nhuốm nhem, tóc tai bù xù, vây xung quanh thiếu niên là bốn thiếu niên khác trên mặt đều mang theo vẻ trào phúng khinh thường nhao nhao mắng chửi thanh niên. Thiếu niên dẫn đầu trên khuôn mặt còn mang theo vẻ ngây thơ dương dương tự đắc tại vì hắn chính là thiên tài trong lớp thiếu niên năm nay mới có mười 13 tuổi mà đã tiến vào cảnh giới linh sư đỉnh phong. Chúng bạn vây quanh hắn nịnh hót như chúng tinh củng nguyệt. -Độc Nhĩ Hàm, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ta cũng chẳng trêu chọc gì các ngươi! -Ngươi không trêu chọc gì ta nhưng ngươi lại xuất hiện trước mặt ta, đó là lỗi của ngươi, hãy tự trách bản thân ngươi là một tên phế vật đi, đến tận mười bảy tuổi đầu rồi mà…

Truyện chữ