Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn *** Cùng với một tiếng “Defeat” phát ra từ trong điện thoại, Lữ Thanh tức giận ném chiếc di động sang một bên. Hắn mở mic lên, không ngừng than khổ với người bạn trên mạng: “A Khải, mày nói xem có phải bọn nó đều ngu như heo đúng không? Đã ngu lại còn đú đởn đi chơi game! Tạ team vãi đạn! Con game này không có cửa để so với Liên Minh XX! Cho dù bọn mình có chơi giỏi thế nào, gặp phải đồng đội ngu như heo thì cũng thua thôi!” “Em hiểu, em hiểu mà Anh Thanh. Đêm nào chẳng gặp trúng mấy thằng như thế, anh cũng bình tĩnh một chút đi! Giờ cũng muộn rồi, em off trước nhé.” Đới Thời Khải là bạn cùng team của Lữ Thanh, sau khi động viên hắn vài câu thì cậu lập tức logout. Lữ Thanh vẫn thấy bực bội, việc thua năm ván liên tiếp khiến hắn không tài nào ngủ được. Hắn còn định đánh thêm hai trận nữa với A Khải, ai ngờ tên kia lại chạy nhanh như vậy! Trong trò chơi này, dù có đánh được tới rank Vương Giả thì vẫn sẽ gặp được đồng đội ngu như heo. “Bít cửa kéo lên rồi!…

Truyện chữ