Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn *** Cùng với một tiếng “Defeat” phát ra từ trong điện thoại, Lữ Thanh tức giận ném chiếc di động sang một bên. Hắn mở mic lên, không ngừng than khổ với người bạn trên mạng: “A Khải, mày nói xem có phải bọn nó đều ngu như heo đúng không? Đã ngu lại còn đú đởn đi chơi game! Tạ team vãi đạn! Con game này không có cửa để so với Liên Minh XX! Cho dù bọn mình có chơi giỏi thế nào, gặp phải đồng đội ngu như heo thì cũng thua thôi!” “Em hiểu, em hiểu mà Anh Thanh. Đêm nào chẳng gặp trúng mấy thằng như thế, anh cũng bình tĩnh một chút đi! Giờ cũng muộn rồi, em off trước nhé.” Đới Thời Khải là bạn cùng team của Lữ Thanh, sau khi động viên hắn vài câu thì cậu lập tức logout. Lữ Thanh vẫn thấy bực bội, việc thua năm ván liên tiếp khiến hắn không tài nào ngủ được. Hắn còn định đánh thêm hai trận nữa với A Khải, ai ngờ tên kia lại chạy nhanh như vậy! Trong trò chơi này, dù có đánh được tới rank Vương Giả thì vẫn sẽ gặp được đồng đội ngu như heo. “Bít cửa kéo lên rồi!…
Chương 24: 24: Chuyên Gia Tìm Chết 1
Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa ĐêmTác giả: Chớ Nói Mộng Hồn Xa, Mạc Đạo Mộng Hồn DaoTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh Thám, Truyện Võng DuDịch & Biên: Lãng Nhân Môn *** Cùng với một tiếng “Defeat” phát ra từ trong điện thoại, Lữ Thanh tức giận ném chiếc di động sang một bên. Hắn mở mic lên, không ngừng than khổ với người bạn trên mạng: “A Khải, mày nói xem có phải bọn nó đều ngu như heo đúng không? Đã ngu lại còn đú đởn đi chơi game! Tạ team vãi đạn! Con game này không có cửa để so với Liên Minh XX! Cho dù bọn mình có chơi giỏi thế nào, gặp phải đồng đội ngu như heo thì cũng thua thôi!” “Em hiểu, em hiểu mà Anh Thanh. Đêm nào chẳng gặp trúng mấy thằng như thế, anh cũng bình tĩnh một chút đi! Giờ cũng muộn rồi, em off trước nhé.” Đới Thời Khải là bạn cùng team của Lữ Thanh, sau khi động viên hắn vài câu thì cậu lập tức logout. Lữ Thanh vẫn thấy bực bội, việc thua năm ván liên tiếp khiến hắn không tài nào ngủ được. Hắn còn định đánh thêm hai trận nữa với A Khải, ai ngờ tên kia lại chạy nhanh như vậy! Trong trò chơi này, dù có đánh được tới rank Vương Giả thì vẫn sẽ gặp được đồng đội ngu như heo. “Bít cửa kéo lên rồi!… Đề nghị của A Khải cũng là mong muốn của Từ Chân.Ba người bấm tay nhẩm tính thời gian rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang dẫn đến hành lang phòng khách tầng năm, ném vòng tay ở đó.Sau đó cả ba chạy vội về tầng sáu, động tác liền mạch, chỉ mất tầm hơn 10 giây.“Khách sạn này đúng là đáng sợ!” A Khải vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.Lúc ba người vừa mới mở cửa cầu thang tầng năm thì thấy vô cùng tĩnh lặng, làm nổi bật đèn tường âm u ở hai bên, nhìn có vẻ rợn gáy lắm.Mà con người luôn có nỗi sợ hãi không rõ đối với bóng tối, mặc dù ba tên đàn ông to lớn cùng đi xuống ném vòng tay, nhưng toàn thân vẫn nổi hết cả da gà lên.“Đúng đấy ông tướng, vừa rồi mày chạy còn nhanh hơn cả gà đấy, chẳng chờ tao gì cả.” Lữ Thanh bắt đầu phàn nàn.“Nhanh cũng thôi đi, lại còn lề mề.Từ Chân, anh cười cái gì đấy? Lúc vừa rồi ném vòng tay, tôi còn thấy anh run rẩy như người bệnh Parkinson mà(*).”(*) loại bệnh rối loạn vận động“Cậu mới bị Parkinson ấy! Lần nào gặp phải nguy hiểm cậu chả là người đầu tiên chuồn thẳng!”“Tôi không chạy thì ngồi chờ chết à?!”Từ Chân mỉm cười, ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn có thể giữ được tinh thần lạc quan.Không thể không thừa nhận, anh đã bị hai người này ảnh hưởng.Từ sau khi đến Không Gian, đã rất lâu rồi Từ Chân chưa từng cười vui vẻ từ đáy lòng như thế.Sau khi trở lại phòng, Lữ Thanh và A Khải bắt đầu kiểm tra vòi nước và vòi hoa sen cả bên trong lẫn bên ngoài phòng.Sau khi vặn chặt vòi nước, do cẩn thận nên hai người lại tìm một ít vải vụn nhét vào trong vòi nước, sau đó bọc ống nước lại thật dày.Tuy không có ích gì, nhưng cũng yên tâm hơn phần nào.Làm xong tất cả mọi việc, họ mở toang cửa phòng tắm ra để thuận tiện quan sát mọi bất thường xảy ra trong đó nếu có.“Ây, anh Thanh, mấy ngày kế tiếp em không thể đi tắm thật à? Bây giờ đến nước em cũng không dám uống! Nếu muốn đi vệ sinh thì làm sao đây?”Lúc này Lữ Thanh cũng đau hết cả đầu.“Chuyện nước non cũng chỉ có thể ăn trái cây rau dưa để bổ sung thôi, ăn chút trái cây, giảm xác suất đi vệ sinh.Không tắm mấy ngày cũng không chết được đâu! Trong khách sạn có điều hòa nên không đổ mồ hôi gì nhiều.Hơn nữa, mạng sống quan trọng hay là hình tượng quan trọng?”“Có mấy cô em xinh đẹp ở đây, hình tượng cũng quan trọng lắm đấy...”“...”Sau khi Hà Tâm Mỹ trở lại phòng thì dè dặt đi tới cửa phòng tắm.Khương Bình đã bị giết hại ngay tại đây, nhớ lại tình trạng lúc chết của cô ấy, hai chân của Hà Tâm Mỹ lại run lên: “Không sao hết, mày làm được mà!”Sau khi thầm cổ vũ cho bản thân, cô lấy hết can đảm đi vào phòng tắm.Trong phòng tắm trống rỗng, trong ngăn tủ không có bất cứ thứ gì, thi thể của Khương Bình đã biến mất.Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi bắt đầu kiểm tra vòi nước.Sau khi những người khác trở về phòng đều rối rít kiểm tra nguồn nước trong phòng một lần theo chỉ dẫn của Lữ Thanh.Sau đó tất cả mọi người ở trong phòng (trừ bốn người Mã Cần và Lưu Hạo) cẩn thận lắng nghe xung quanh, không dám thở mạnh lấy một cái...!Trong lúc mọi người sợ hãi chờ đợi, thời gian cũng dần tới 18 giờ.5 phút sau, trong nhà ăn tầng hai.Sau khi hai người Lữ Thanh, Từ Chân và Hà Tâm Mỹ cùng vào nhà ăn phát hiện đã có mấy người khác đang chờ bọn họ.“Thầy Lữ, mấy anh tới rồi tới rồi!” Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy bọn họ thì lập tức kích động bước tới.Trong lòng cô, nhóm người Lữ Thanh đều là kỳ nhân dị sĩ, có cách đối phó với quỷ hồn.Giống như trong mấy bộ phim cương thi vậy, Lâm Chánh Anh vừa xuất hiện thì lập tức khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.Hơn nữa biểu hiện gặp nguy không sợ hãi của ba người bọn họ trước đó lại càng khiến cô thêm tin tưởng hơn.Lữ Thanh hiểu suy nghĩ của cô, nhưng lại không đành lòng nói cho những học sinh đó biết bản thân mình cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, vì thế hắn ho khan một tiếng, lúng túng: “Các cô cậu cứ gọi tôi là anh Thanh giống như A Khải là được.”Lữ Thanh dặn bọn họ cố gắng rời xa nguồn nước, nếu khát nước có thể lấy một ít trái cây từ nhà ăn để bổ sung nước.Về phần đi WC, tốt nhất vẫn nên rủ nhau đi chung, tuyệt đối không được đi một mình.Nói xong thì bảo cả đám mời ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.Trưa nay vừa chạy như điên vừa phải động não, mấy người Lữ Thanh đã đói rã ruột rồi.Cả đám cũng chú ý thấy, sau khi bọn họ rời đi thì nhà ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả bữa tối cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lại khiến bọn họ tin vào chuyện khách sạn có quỷ hơn.Dưới sự dẫn dắt của Lữ Thanh, đám học sinh cũng mạnh dạn lấy một ít thức ăn..
Đề nghị của A Khải cũng là mong muốn của Từ Chân.
Ba người bấm tay nhẩm tính thời gian rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang dẫn đến hành lang phòng khách tầng năm, ném vòng tay ở đó.
Sau đó cả ba chạy vội về tầng sáu, động tác liền mạch, chỉ mất tầm hơn 10 giây.“Khách sạn này đúng là đáng sợ!” A Khải vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc ba người vừa mới mở cửa cầu thang tầng năm thì thấy vô cùng tĩnh lặng, làm nổi bật đèn tường âm u ở hai bên, nhìn có vẻ rợn gáy lắm.
Mà con người luôn có nỗi sợ hãi không rõ đối với bóng tối, mặc dù ba tên đàn ông to lớn cùng đi xuống ném vòng tay, nhưng toàn thân vẫn nổi hết cả da gà lên.“Đúng đấy ông tướng, vừa rồi mày chạy còn nhanh hơn cả gà đấy, chẳng chờ tao gì cả.” Lữ Thanh bắt đầu phàn nàn.
“Nhanh cũng thôi đi, lại còn lề mề.
Từ Chân, anh cười cái gì đấy? Lúc vừa rồi ném vòng tay, tôi còn thấy anh run rẩy như người bệnh Parkinson mà(*).”(*) loại bệnh rối loạn vận động“Cậu mới bị Parkinson ấy! Lần nào gặp phải nguy hiểm cậu chả là người đầu tiên chuồn thẳng!”“Tôi không chạy thì ngồi chờ chết à?!”Từ Chân mỉm cười, ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn có thể giữ được tinh thần lạc quan.
Không thể không thừa nhận, anh đã bị hai người này ảnh hưởng.
Từ sau khi đến Không Gian, đã rất lâu rồi Từ Chân chưa từng cười vui vẻ từ đáy lòng như thế.Sau khi trở lại phòng, Lữ Thanh và A Khải bắt đầu kiểm tra vòi nước và vòi hoa sen cả bên trong lẫn bên ngoài phòng.
Sau khi vặn chặt vòi nước, do cẩn thận nên hai người lại tìm một ít vải vụn nhét vào trong vòi nước, sau đó bọc ống nước lại thật dày.
Tuy không có ích gì, nhưng cũng yên tâm hơn phần nào.
Làm xong tất cả mọi việc, họ mở toang cửa phòng tắm ra để thuận tiện quan sát mọi bất thường xảy ra trong đó nếu có.“Ây, anh Thanh, mấy ngày kế tiếp em không thể đi tắm thật à? Bây giờ đến nước em cũng không dám uống! Nếu muốn đi vệ sinh thì làm sao đây?”Lúc này Lữ Thanh cũng đau hết cả đầu.
“Chuyện nước non cũng chỉ có thể ăn trái cây rau dưa để bổ sung thôi, ăn chút trái cây, giảm xác suất đi vệ sinh.
Không tắm mấy ngày cũng không chết được đâu! Trong khách sạn có điều hòa nên không đổ mồ hôi gì nhiều.
Hơn nữa, mạng sống quan trọng hay là hình tượng quan trọng?”“Có mấy cô em xinh đẹp ở đây, hình tượng cũng quan trọng lắm đấy...”“...”Sau khi Hà Tâm Mỹ trở lại phòng thì dè dặt đi tới cửa phòng tắm.Khương Bình đã bị giết hại ngay tại đây, nhớ lại tình trạng lúc chết của cô ấy, hai chân của Hà Tâm Mỹ lại run lên: “Không sao hết, mày làm được mà!”Sau khi thầm cổ vũ cho bản thân, cô lấy hết can đảm đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm trống rỗng, trong ngăn tủ không có bất cứ thứ gì, thi thể của Khương Bình đã biến mất.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi bắt đầu kiểm tra vòi nước.Sau khi những người khác trở về phòng đều rối rít kiểm tra nguồn nước trong phòng một lần theo chỉ dẫn của Lữ Thanh.
Sau đó tất cả mọi người ở trong phòng (trừ bốn người Mã Cần và Lưu Hạo) cẩn thận lắng nghe xung quanh, không dám thở mạnh lấy một cái...!Trong lúc mọi người sợ hãi chờ đợi, thời gian cũng dần tới 18 giờ.5 phút sau, trong nhà ăn tầng hai.Sau khi hai người Lữ Thanh, Từ Chân và Hà Tâm Mỹ cùng vào nhà ăn phát hiện đã có mấy người khác đang chờ bọn họ.“Thầy Lữ, mấy anh tới rồi tới rồi!” Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy bọn họ thì lập tức kích động bước tới.
Trong lòng cô, nhóm người Lữ Thanh đều là kỳ nhân dị sĩ, có cách đối phó với quỷ hồn.
Giống như trong mấy bộ phim cương thi vậy, Lâm Chánh Anh vừa xuất hiện thì lập tức khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.Hơn nữa biểu hiện gặp nguy không sợ hãi của ba người bọn họ trước đó lại càng khiến cô thêm tin tưởng hơn.
Lữ Thanh hiểu suy nghĩ của cô, nhưng lại không đành lòng nói cho những học sinh đó biết bản thân mình cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, vì thế hắn ho khan một tiếng, lúng túng: “Các cô cậu cứ gọi tôi là anh Thanh giống như A Khải là được.”Lữ Thanh dặn bọn họ cố gắng rời xa nguồn nước, nếu khát nước có thể lấy một ít trái cây từ nhà ăn để bổ sung nước.
Về phần đi WC, tốt nhất vẫn nên rủ nhau đi chung, tuyệt đối không được đi một mình.Nói xong thì bảo cả đám mời ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.
Trưa nay vừa chạy như điên vừa phải động não, mấy người Lữ Thanh đã đói rã ruột rồi.
Cả đám cũng chú ý thấy, sau khi bọn họ rời đi thì nhà ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả bữa tối cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lại khiến bọn họ tin vào chuyện khách sạn có quỷ hơn.
Dưới sự dẫn dắt của Lữ Thanh, đám học sinh cũng mạnh dạn lấy một ít thức ăn..
Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa ĐêmTác giả: Chớ Nói Mộng Hồn Xa, Mạc Đạo Mộng Hồn DaoTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh Thám, Truyện Võng DuDịch & Biên: Lãng Nhân Môn *** Cùng với một tiếng “Defeat” phát ra từ trong điện thoại, Lữ Thanh tức giận ném chiếc di động sang một bên. Hắn mở mic lên, không ngừng than khổ với người bạn trên mạng: “A Khải, mày nói xem có phải bọn nó đều ngu như heo đúng không? Đã ngu lại còn đú đởn đi chơi game! Tạ team vãi đạn! Con game này không có cửa để so với Liên Minh XX! Cho dù bọn mình có chơi giỏi thế nào, gặp phải đồng đội ngu như heo thì cũng thua thôi!” “Em hiểu, em hiểu mà Anh Thanh. Đêm nào chẳng gặp trúng mấy thằng như thế, anh cũng bình tĩnh một chút đi! Giờ cũng muộn rồi, em off trước nhé.” Đới Thời Khải là bạn cùng team của Lữ Thanh, sau khi động viên hắn vài câu thì cậu lập tức logout. Lữ Thanh vẫn thấy bực bội, việc thua năm ván liên tiếp khiến hắn không tài nào ngủ được. Hắn còn định đánh thêm hai trận nữa với A Khải, ai ngờ tên kia lại chạy nhanh như vậy! Trong trò chơi này, dù có đánh được tới rank Vương Giả thì vẫn sẽ gặp được đồng đội ngu như heo. “Bít cửa kéo lên rồi!… Đề nghị của A Khải cũng là mong muốn của Từ Chân.Ba người bấm tay nhẩm tính thời gian rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang dẫn đến hành lang phòng khách tầng năm, ném vòng tay ở đó.Sau đó cả ba chạy vội về tầng sáu, động tác liền mạch, chỉ mất tầm hơn 10 giây.“Khách sạn này đúng là đáng sợ!” A Khải vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.Lúc ba người vừa mới mở cửa cầu thang tầng năm thì thấy vô cùng tĩnh lặng, làm nổi bật đèn tường âm u ở hai bên, nhìn có vẻ rợn gáy lắm.Mà con người luôn có nỗi sợ hãi không rõ đối với bóng tối, mặc dù ba tên đàn ông to lớn cùng đi xuống ném vòng tay, nhưng toàn thân vẫn nổi hết cả da gà lên.“Đúng đấy ông tướng, vừa rồi mày chạy còn nhanh hơn cả gà đấy, chẳng chờ tao gì cả.” Lữ Thanh bắt đầu phàn nàn.“Nhanh cũng thôi đi, lại còn lề mề.Từ Chân, anh cười cái gì đấy? Lúc vừa rồi ném vòng tay, tôi còn thấy anh run rẩy như người bệnh Parkinson mà(*).”(*) loại bệnh rối loạn vận động“Cậu mới bị Parkinson ấy! Lần nào gặp phải nguy hiểm cậu chả là người đầu tiên chuồn thẳng!”“Tôi không chạy thì ngồi chờ chết à?!”Từ Chân mỉm cười, ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn có thể giữ được tinh thần lạc quan.Không thể không thừa nhận, anh đã bị hai người này ảnh hưởng.Từ sau khi đến Không Gian, đã rất lâu rồi Từ Chân chưa từng cười vui vẻ từ đáy lòng như thế.Sau khi trở lại phòng, Lữ Thanh và A Khải bắt đầu kiểm tra vòi nước và vòi hoa sen cả bên trong lẫn bên ngoài phòng.Sau khi vặn chặt vòi nước, do cẩn thận nên hai người lại tìm một ít vải vụn nhét vào trong vòi nước, sau đó bọc ống nước lại thật dày.Tuy không có ích gì, nhưng cũng yên tâm hơn phần nào.Làm xong tất cả mọi việc, họ mở toang cửa phòng tắm ra để thuận tiện quan sát mọi bất thường xảy ra trong đó nếu có.“Ây, anh Thanh, mấy ngày kế tiếp em không thể đi tắm thật à? Bây giờ đến nước em cũng không dám uống! Nếu muốn đi vệ sinh thì làm sao đây?”Lúc này Lữ Thanh cũng đau hết cả đầu.“Chuyện nước non cũng chỉ có thể ăn trái cây rau dưa để bổ sung thôi, ăn chút trái cây, giảm xác suất đi vệ sinh.Không tắm mấy ngày cũng không chết được đâu! Trong khách sạn có điều hòa nên không đổ mồ hôi gì nhiều.Hơn nữa, mạng sống quan trọng hay là hình tượng quan trọng?”“Có mấy cô em xinh đẹp ở đây, hình tượng cũng quan trọng lắm đấy...”“...”Sau khi Hà Tâm Mỹ trở lại phòng thì dè dặt đi tới cửa phòng tắm.Khương Bình đã bị giết hại ngay tại đây, nhớ lại tình trạng lúc chết của cô ấy, hai chân của Hà Tâm Mỹ lại run lên: “Không sao hết, mày làm được mà!”Sau khi thầm cổ vũ cho bản thân, cô lấy hết can đảm đi vào phòng tắm.Trong phòng tắm trống rỗng, trong ngăn tủ không có bất cứ thứ gì, thi thể của Khương Bình đã biến mất.Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi bắt đầu kiểm tra vòi nước.Sau khi những người khác trở về phòng đều rối rít kiểm tra nguồn nước trong phòng một lần theo chỉ dẫn của Lữ Thanh.Sau đó tất cả mọi người ở trong phòng (trừ bốn người Mã Cần và Lưu Hạo) cẩn thận lắng nghe xung quanh, không dám thở mạnh lấy một cái...!Trong lúc mọi người sợ hãi chờ đợi, thời gian cũng dần tới 18 giờ.5 phút sau, trong nhà ăn tầng hai.Sau khi hai người Lữ Thanh, Từ Chân và Hà Tâm Mỹ cùng vào nhà ăn phát hiện đã có mấy người khác đang chờ bọn họ.“Thầy Lữ, mấy anh tới rồi tới rồi!” Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy bọn họ thì lập tức kích động bước tới.Trong lòng cô, nhóm người Lữ Thanh đều là kỳ nhân dị sĩ, có cách đối phó với quỷ hồn.Giống như trong mấy bộ phim cương thi vậy, Lâm Chánh Anh vừa xuất hiện thì lập tức khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.Hơn nữa biểu hiện gặp nguy không sợ hãi của ba người bọn họ trước đó lại càng khiến cô thêm tin tưởng hơn.Lữ Thanh hiểu suy nghĩ của cô, nhưng lại không đành lòng nói cho những học sinh đó biết bản thân mình cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, vì thế hắn ho khan một tiếng, lúng túng: “Các cô cậu cứ gọi tôi là anh Thanh giống như A Khải là được.”Lữ Thanh dặn bọn họ cố gắng rời xa nguồn nước, nếu khát nước có thể lấy một ít trái cây từ nhà ăn để bổ sung nước.Về phần đi WC, tốt nhất vẫn nên rủ nhau đi chung, tuyệt đối không được đi một mình.Nói xong thì bảo cả đám mời ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện.Trưa nay vừa chạy như điên vừa phải động não, mấy người Lữ Thanh đã đói rã ruột rồi.Cả đám cũng chú ý thấy, sau khi bọn họ rời đi thì nhà ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả bữa tối cũng đã chuẩn bị đầy đủ, lại khiến bọn họ tin vào chuyện khách sạn có quỷ hơn.Dưới sự dẫn dắt của Lữ Thanh, đám học sinh cũng mạnh dạn lấy một ít thức ăn..