Tác giả:

- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở…

Chương 46

Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?Tác giả: Lina Coral IrikoTruyện Linh Dị- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở… Mấy ngày sau... Cái vụ án này đã qua đi nhưng đối với một số người, họ đã bị ám ảnh. Một người bác sĩ già nua, đeo chiếc kính đen, kinh bỉ nói:- Cô có thể xuất viện.- Ừm.Vỏn vẹn một câu, cô trả lời kẻ đối diện sau đó chậm chân đứng dậy, nói khẽ vào tai nó đầy đe dọa:- MÀY CHƯA ĐỦ TƯ CÁCH LÀM QUỶ.Nó giật mình, lùi lại phía sau vài bước, đôi mắt run sợ, không dám nhìn thẳng Linh. Cô đi ra ngoài, bỗng nhận ra... nó có chút ánh sáng. Cả người cô run rẩy và ngất đi. Một người lạ mặt đỡ cô dậy, mang cô đi đâu đó. Tỉnh lại, cô có chút nghi ngờ, cảnh giác:- Đây là đâu? Ngươi là...- Xin lỗi nữ vương vì đã mạo phạm đến người. Thần thấy người ngất đi nên thần đã đưa người về đây.Hắn cúi đầu, tỏ vẻ thành kính nhưng điều này lại càng làm cô mất đi sự tin cậy của mình đối với hắn:- Ta chưa từng gặp ngươi.Hắn dường như biết trước được mọi chuyện, không hề nao núng mà trả lời:- Thưa nữ vương đáng kính, thần vốn dĩ muốn tham gia vào câu lạc bộ nhưng sợ sức mình không đủ nên chỉ dám bảo vệ người từ xa.- Không đáng tin.Cô hừ lạnh rồi đứng dậy đi ra từ đường cửa sổ. Dưới sự tối tăm buốt lạnh của màn đêm, cô xòe đôi cánh đậm màu, khẽ đập, lông vũ nhẹ nhàng đậu lại trên thềm cửa. Hắn cầm sợi lông lên:- Rồi có một ngày những sợi lông xinh xắn kia sẽ thuộc về ta, chỉ riêng ta.Hắn đưa cặp mắt ấm áp nhưng lại băng giá lạ kì, nhìn cô vững vàng sải cánh trên bầu trời.

Mấy ngày sau... 

Cái vụ án này đã qua đi nhưng đối với một số người, họ đã bị ám ảnh. Một người bác sĩ già nua, đeo chiếc kính đen, kinh bỉ nói:

- Cô có thể xuất viện.

- Ừm.

Vỏn vẹn một câu, cô trả lời kẻ đối diện sau đó chậm chân đứng dậy, nói khẽ vào tai nó đầy đe dọa:

- MÀY CHƯA ĐỦ TƯ CÁCH LÀM QUỶ.

Nó giật mình, lùi lại phía sau vài bước, đôi mắt run sợ, không dám nhìn thẳng Linh. Cô đi ra ngoài, bỗng nhận ra... nó có chút ánh sáng. Cả người cô run rẩy và ngất đi. Một người lạ mặt đỡ cô dậy, mang cô đi đâu đó. 

Tỉnh lại, cô có chút nghi ngờ, cảnh giác:

- Đây là đâu? Ngươi là...

- Xin lỗi nữ vương vì đã mạo phạm đến người. Thần thấy người ngất đi nên thần đã đưa người về đây.

Hắn cúi đầu, tỏ vẻ thành kính nhưng điều này lại càng làm cô mất đi sự tin cậy của mình đối với hắn:

- Ta chưa từng gặp ngươi.

Hắn dường như biết trước được mọi chuyện, không hề nao núng mà trả lời:

- Thưa nữ vương đáng kính, thần vốn dĩ muốn tham gia vào câu lạc bộ nhưng sợ sức mình không đủ nên chỉ dám bảo vệ người từ xa.

- Không đáng tin.

Cô hừ lạnh rồi đứng dậy đi ra từ đường cửa sổ. Dưới sự tối tăm buốt lạnh của màn đêm, cô xòe đôi cánh đậm màu, khẽ đập, lông vũ nhẹ nhàng đậu lại trên thềm cửa. Hắn cầm sợi lông lên:

- Rồi có một ngày những sợi lông xinh xắn kia sẽ thuộc về ta, chỉ riêng ta.

Hắn đưa cặp mắt ấm áp nhưng lại băng giá lạ kì, nhìn cô vững vàng sải cánh trên bầu trời.

Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?Tác giả: Lina Coral IrikoTruyện Linh Dị- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở… Mấy ngày sau... Cái vụ án này đã qua đi nhưng đối với một số người, họ đã bị ám ảnh. Một người bác sĩ già nua, đeo chiếc kính đen, kinh bỉ nói:- Cô có thể xuất viện.- Ừm.Vỏn vẹn một câu, cô trả lời kẻ đối diện sau đó chậm chân đứng dậy, nói khẽ vào tai nó đầy đe dọa:- MÀY CHƯA ĐỦ TƯ CÁCH LÀM QUỶ.Nó giật mình, lùi lại phía sau vài bước, đôi mắt run sợ, không dám nhìn thẳng Linh. Cô đi ra ngoài, bỗng nhận ra... nó có chút ánh sáng. Cả người cô run rẩy và ngất đi. Một người lạ mặt đỡ cô dậy, mang cô đi đâu đó. Tỉnh lại, cô có chút nghi ngờ, cảnh giác:- Đây là đâu? Ngươi là...- Xin lỗi nữ vương vì đã mạo phạm đến người. Thần thấy người ngất đi nên thần đã đưa người về đây.Hắn cúi đầu, tỏ vẻ thành kính nhưng điều này lại càng làm cô mất đi sự tin cậy của mình đối với hắn:- Ta chưa từng gặp ngươi.Hắn dường như biết trước được mọi chuyện, không hề nao núng mà trả lời:- Thưa nữ vương đáng kính, thần vốn dĩ muốn tham gia vào câu lạc bộ nhưng sợ sức mình không đủ nên chỉ dám bảo vệ người từ xa.- Không đáng tin.Cô hừ lạnh rồi đứng dậy đi ra từ đường cửa sổ. Dưới sự tối tăm buốt lạnh của màn đêm, cô xòe đôi cánh đậm màu, khẽ đập, lông vũ nhẹ nhàng đậu lại trên thềm cửa. Hắn cầm sợi lông lên:- Rồi có một ngày những sợi lông xinh xắn kia sẽ thuộc về ta, chỉ riêng ta.Hắn đưa cặp mắt ấm áp nhưng lại băng giá lạ kì, nhìn cô vững vàng sải cánh trên bầu trời.

Chương 46