- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở…
Chương 47
Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?Tác giả: Lina Coral IrikoTruyện Linh Dị- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở… Linh rùng mình, lạnh sống lưng, cảm giác tê buốt truyền từ đôi cánh xuống cơ thể. Cô nhíu đôi lông mày thanh tú, đôi môi khô khốc buốt giá của cô hừ lên khinh bỉ:- Quá nham hiểm! Đôi cánh cô tiếp tục sải rộng trên bầu trời, đó là một hình ảnh đẹp đẽ vô cùng. Một lúc sau, mặt trăng rọi bóng hình cô mạnh mẽ đáp xuống căn nhà của mình, dùng chút phép thuật điều chỉnh suy nghĩ của bất cứ con người nào thấy cảnh tượng này. Tất nhiên, hai người kia lo lắng cho cô vô cùng,vừa thấy cô, ai nấy đều nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Nhưng cô chẳng những không để tâm đến họ mà còn đi bình thản lên phòng, giọng nói không chút lay chuyển:- Dâng trà! Cả hai nghe thấy mà phì cười, có lẽ đó là câu đáp bình an của cô. Giáp Cứng chạy vào bếp, lấy dụng cụ ra, pha trà. Còn Lưỡi thì chỉ biết đứng bên cạnh, đợi nhỏ làm xong rồi bưng đồ lên. Trong lúc đó, cô ở trong phòng, nhắm nghiền đôi mắt, đập nhẹ đôi cánh. Luồng sóng nhỏ nhanh chóng, liên tục phát ra. Mãi một lúc sau đó, chúng mới chịu quay lại nhưng... thay vì đưa cho cô lời giải thích, chúng khiến cô bị nội thương nghiêm trọng. Máu phun ra đẫm giường. Cô đau đớn, ngồi không vững, ngã xuống. Đúng lúc đó, cậu đi lên, thấy được mọi chuyện mà vội vã truyền thần giao cách cảm cho nhỏ rồi khi nhỏ vào phòng, cả hai cúi xuống xem vết thương của cô. Và điều này khiến họ nhận ra một chuyện hoàn toàn không đúng. Cô không hề chết mà đang bị vết thương dằn vặt. Nhỏ lập tức không chút do dự mà đánh mạnh vào người cô. Cậu thấy vậy cũng dùng sức mạnh của mình, dồn một lực lớn, tấn công vào cô.
Linh rùng mình, lạnh sống lưng, cảm giác tê buốt truyền từ đôi cánh xuống cơ thể. Cô nhíu đôi lông mày thanh tú, đôi môi khô khốc buốt giá của cô hừ lên khinh bỉ:
- Quá nham hiểm!
Đôi cánh cô tiếp tục sải rộng trên bầu trời, đó là một hình ảnh đẹp đẽ vô cùng. Một lúc sau, mặt trăng rọi bóng hình cô mạnh mẽ đáp xuống căn nhà của mình, dùng chút phép thuật điều chỉnh suy nghĩ của bất cứ con người nào thấy cảnh tượng này. Tất nhiên, hai người kia lo lắng cho cô vô cùng,vừa thấy cô, ai nấy đều nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Nhưng cô chẳng những không để tâm đến họ mà còn đi bình thản lên phòng, giọng nói không chút lay chuyển:
- Dâng trà!
Cả hai nghe thấy mà phì cười, có lẽ đó là câu đáp bình an của cô. Giáp Cứng chạy vào bếp, lấy dụng cụ ra, pha trà. Còn Lưỡi thì chỉ biết đứng bên cạnh, đợi nhỏ làm xong rồi bưng đồ lên.
Trong lúc đó, cô ở trong phòng, nhắm nghiền đôi mắt, đập nhẹ đôi cánh. Luồng sóng nhỏ nhanh chóng, liên tục phát ra. Mãi một lúc sau đó, chúng mới chịu quay lại nhưng... thay vì đưa cho cô lời giải thích, chúng khiến cô bị nội thương nghiêm trọng. Máu phun ra đẫm giường. Cô đau đớn, ngồi không vững, ngã xuống. Đúng lúc đó, cậu đi lên, thấy được mọi chuyện mà vội vã truyền thần giao cách cảm cho nhỏ rồi khi nhỏ vào phòng, cả hai cúi xuống xem vết thương của cô. Và điều này khiến họ nhận ra một chuyện hoàn toàn không đúng. Cô không hề chết mà đang bị vết thương dằn vặt. Nhỏ lập tức không chút do dự mà đánh mạnh vào người cô. Cậu thấy vậy cũng dùng sức mạnh của mình, dồn một lực lớn, tấn công vào cô.
Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?Tác giả: Lina Coral IrikoTruyện Linh Dị- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở… Linh rùng mình, lạnh sống lưng, cảm giác tê buốt truyền từ đôi cánh xuống cơ thể. Cô nhíu đôi lông mày thanh tú, đôi môi khô khốc buốt giá của cô hừ lên khinh bỉ:- Quá nham hiểm! Đôi cánh cô tiếp tục sải rộng trên bầu trời, đó là một hình ảnh đẹp đẽ vô cùng. Một lúc sau, mặt trăng rọi bóng hình cô mạnh mẽ đáp xuống căn nhà của mình, dùng chút phép thuật điều chỉnh suy nghĩ của bất cứ con người nào thấy cảnh tượng này. Tất nhiên, hai người kia lo lắng cho cô vô cùng,vừa thấy cô, ai nấy đều nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Nhưng cô chẳng những không để tâm đến họ mà còn đi bình thản lên phòng, giọng nói không chút lay chuyển:- Dâng trà! Cả hai nghe thấy mà phì cười, có lẽ đó là câu đáp bình an của cô. Giáp Cứng chạy vào bếp, lấy dụng cụ ra, pha trà. Còn Lưỡi thì chỉ biết đứng bên cạnh, đợi nhỏ làm xong rồi bưng đồ lên. Trong lúc đó, cô ở trong phòng, nhắm nghiền đôi mắt, đập nhẹ đôi cánh. Luồng sóng nhỏ nhanh chóng, liên tục phát ra. Mãi một lúc sau đó, chúng mới chịu quay lại nhưng... thay vì đưa cho cô lời giải thích, chúng khiến cô bị nội thương nghiêm trọng. Máu phun ra đẫm giường. Cô đau đớn, ngồi không vững, ngã xuống. Đúng lúc đó, cậu đi lên, thấy được mọi chuyện mà vội vã truyền thần giao cách cảm cho nhỏ rồi khi nhỏ vào phòng, cả hai cúi xuống xem vết thương của cô. Và điều này khiến họ nhận ra một chuyện hoàn toàn không đúng. Cô không hề chết mà đang bị vết thương dằn vặt. Nhỏ lập tức không chút do dự mà đánh mạnh vào người cô. Cậu thấy vậy cũng dùng sức mạnh của mình, dồn một lực lớn, tấn công vào cô.