Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một…
Quyển 2 - Chương 10: Tận mắt
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Người đấy đưa đôi mắt nguýt thẳng về phía Yến rồi hằn giọng lên tiếng:- Ai cho phép cô làm phiền cậu Kim Hổ...? Cô có tin là tôi sẽ báo chuyện này cho viện trưởng không?- Tôi...!Yến rụt rè lắp bắp không nói thành lời, Tấm lạnh lùng tiến tới trước mặt Dương rồi nhẹ nhàng lên tiếng:- Không phải cô ấy làm phiền tôi...! Có gì để sau hẵng nói được không...? Lúc này tôi đang có việc gấp cần giải quyết...!- Cậu Kim Hổ à...! Cậu có biết mình là ai không vậy..? Giờ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì em không thể gánh được đâu...!- Yên tâm...! Không có chuyện gì xảy ra đâu...! Tôi đi một lát sẽ quay lại thôi...!- Sao tính cách cậu vẫn cố chấp như vậy chứ nhỉ...? Em tưởng cậu đã thay đổi thành một con người khác...! Nhưng thực sự là em đã nhầm...! Cậu chưa bao giờ thay đổi..!Dương ấm ức lên tiếng nhưng đôi mắt không quên liếc về phía Yến, Tấn không nói gì chỉ nhìn Yến rồi điềm đạm nói:- Chúng ta đi....!***********************Yến dẫn Tấn tiếng về căn phòng bảo vệ, tay bảo vệ nhìn thấy Tấn liền vội vàng mở cửa khúm núm nhanh nhảu lên tiếng:- Dạ chào cậu Kim Hổ...! Cậu cần việc gì ạ...?Yến nhìn về phía màn hình rồi nhẹ nhàng hỏi gã:- Ở đây còn lưu lại video camera trước cửa phòng khoa Dược mấy hôm trước không anh...?- Cô muốn xem ngày nào...?- Cách đây ba hôm ấy...?Tay bảo vệ bỗng tái xanh mặt lại rồi lí nhí nhỏ giọng:- Cô đừng nói...cô muốn xem... thứ không tốt ấy nhé...!- Không phải chỉ có tôi...! Mà cả cậu Kim Hổ c*̃ng muốn xem nữa...!Tay bảo vệ ái ngại nhìn về phía Tấn, hắn c*̃ng hiểu ý nên điềm đạm gật đầu xác nhận. Gã thấy vậy c*̃ng không thắc mắc thêm liền di con chuột điều chỉnh thời gian về mốc 3 ngày trước.Hình ảnh đen trắng trước hành lang khoa dược từ từ hiện ra, cả ba người đều chăm chú nhìn về màn hình như chờ đợi điều gì đó. Từ phía bên trái màn hình, một cánh tay gầy gộc bám dính lấy bức tường rồi bò thoăn thoắt như nhện tiến về phía cửa phòng khoa dược.Lời kết: Nổ pháo lần 2 trong ngày...!Đêm nay phố đi bộ đông vãi...! Nghẹt thở nên về sớm cho nó lành...!Đôi khi ngồi trong phòng thấy thoải mái hơn những nơi thiếu oxi...!
Người đấy đưa đôi mắt nguýt thẳng về phía Yến rồi hằn giọng lên tiếng:
- Ai cho phép cô làm phiền cậu Kim Hổ...? Cô có tin là tôi sẽ báo chuyện này cho viện trưởng không?
- Tôi...!
Yến rụt rè lắp bắp không nói thành lời, Tấm lạnh lùng tiến tới trước mặt Dương rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Không phải cô ấy làm phiền tôi...! Có gì để sau hẵng nói được không...? Lúc này tôi đang có việc gấp cần giải quyết...!
- Cậu Kim Hổ à...! Cậu có biết mình là ai không vậy..? Giờ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì em không thể gánh được đâu...!
- Yên tâm...! Không có chuyện gì xảy ra đâu...! Tôi đi một lát sẽ quay lại thôi...!
- Sao tính cách cậu vẫn cố chấp như vậy chứ nhỉ...? Em tưởng cậu đã thay đổi thành một con người khác...! Nhưng thực sự là em đã nhầm...! Cậu chưa bao giờ thay đổi..!
Dương ấm ức lên tiếng nhưng đôi mắt không quên liếc về phía Yến, Tấn không nói gì chỉ nhìn Yến rồi điềm đạm nói:
- Chúng ta đi....!
***********************
Yến dẫn Tấn tiếng về căn phòng bảo vệ, tay bảo vệ nhìn thấy Tấn liền vội vàng mở cửa khúm núm nhanh nhảu lên tiếng:
- Dạ chào cậu Kim Hổ...! Cậu cần việc gì ạ...?
Yến nhìn về phía màn hình rồi nhẹ nhàng hỏi gã:
- Ở đây còn lưu lại video camera trước cửa phòng khoa Dược mấy hôm trước không anh...?
- Cô muốn xem ngày nào...?
- Cách đây ba hôm ấy...?
Tay bảo vệ bỗng tái xanh mặt lại rồi lí nhí nhỏ giọng:
- Cô đừng nói...cô muốn xem... thứ không tốt ấy nhé...!
- Không phải chỉ có tôi...! Mà cả cậu Kim Hổ c*̃ng muốn xem nữa...!
Tay bảo vệ ái ngại nhìn về phía Tấn, hắn c*̃ng hiểu ý nên điềm đạm gật đầu xác nhận. Gã thấy vậy c*̃ng không thắc mắc thêm liền di con chuột điều chỉnh thời gian về mốc 3 ngày trước.
Hình ảnh đen trắng trước hành lang khoa dược từ từ hiện ra, cả ba người đều chăm chú nhìn về màn hình như chờ đợi điều gì đó. Từ phía bên trái màn hình, một cánh tay gầy gộc bám dính lấy bức tường rồi bò thoăn thoắt như nhện tiến về phía cửa phòng khoa dược.
Lời kết: Nổ pháo lần 2 trong ngày...!
Đêm nay phố đi bộ đông vãi...! Nghẹt thở nên về sớm cho nó lành...!
Đôi khi ngồi trong phòng thấy thoải mái hơn những nơi thiếu oxi...!
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Người đấy đưa đôi mắt nguýt thẳng về phía Yến rồi hằn giọng lên tiếng:- Ai cho phép cô làm phiền cậu Kim Hổ...? Cô có tin là tôi sẽ báo chuyện này cho viện trưởng không?- Tôi...!Yến rụt rè lắp bắp không nói thành lời, Tấm lạnh lùng tiến tới trước mặt Dương rồi nhẹ nhàng lên tiếng:- Không phải cô ấy làm phiền tôi...! Có gì để sau hẵng nói được không...? Lúc này tôi đang có việc gấp cần giải quyết...!- Cậu Kim Hổ à...! Cậu có biết mình là ai không vậy..? Giờ nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì em không thể gánh được đâu...!- Yên tâm...! Không có chuyện gì xảy ra đâu...! Tôi đi một lát sẽ quay lại thôi...!- Sao tính cách cậu vẫn cố chấp như vậy chứ nhỉ...? Em tưởng cậu đã thay đổi thành một con người khác...! Nhưng thực sự là em đã nhầm...! Cậu chưa bao giờ thay đổi..!Dương ấm ức lên tiếng nhưng đôi mắt không quên liếc về phía Yến, Tấn không nói gì chỉ nhìn Yến rồi điềm đạm nói:- Chúng ta đi....!***********************Yến dẫn Tấn tiếng về căn phòng bảo vệ, tay bảo vệ nhìn thấy Tấn liền vội vàng mở cửa khúm núm nhanh nhảu lên tiếng:- Dạ chào cậu Kim Hổ...! Cậu cần việc gì ạ...?Yến nhìn về phía màn hình rồi nhẹ nhàng hỏi gã:- Ở đây còn lưu lại video camera trước cửa phòng khoa Dược mấy hôm trước không anh...?- Cô muốn xem ngày nào...?- Cách đây ba hôm ấy...?Tay bảo vệ bỗng tái xanh mặt lại rồi lí nhí nhỏ giọng:- Cô đừng nói...cô muốn xem... thứ không tốt ấy nhé...!- Không phải chỉ có tôi...! Mà cả cậu Kim Hổ c*̃ng muốn xem nữa...!Tay bảo vệ ái ngại nhìn về phía Tấn, hắn c*̃ng hiểu ý nên điềm đạm gật đầu xác nhận. Gã thấy vậy c*̃ng không thắc mắc thêm liền di con chuột điều chỉnh thời gian về mốc 3 ngày trước.Hình ảnh đen trắng trước hành lang khoa dược từ từ hiện ra, cả ba người đều chăm chú nhìn về màn hình như chờ đợi điều gì đó. Từ phía bên trái màn hình, một cánh tay gầy gộc bám dính lấy bức tường rồi bò thoăn thoắt như nhện tiến về phía cửa phòng khoa dược.Lời kết: Nổ pháo lần 2 trong ngày...!Đêm nay phố đi bộ đông vãi...! Nghẹt thở nên về sớm cho nó lành...!Đôi khi ngồi trong phòng thấy thoải mái hơn những nơi thiếu oxi...!