Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một…
Quyển 2 - Chương 11: Chuẩn bị hậu cần
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Tấn chăm chú quan sát hình ảnh trên màn hình một cách tỉ mỉ, đôi mắt hắn dường như cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn là chút gì đó khó hiểu. Còn Yến và tay bảo vệ kia nhăn mặt lại khi nhìn về phía đoạn video, không ai nói với ai câu gì chỉ lặng im quan sát cho đến khi đoạn video dừng lại.- Giờ cậu đã tin những gì tôi nói chưa...?Yến nhìn về Tấn như cố gắng tìm một phản ứng biểu thị đồng cảm, nhưng có vẻ như hắn không để ý mà đang đăm chiêu về một điều gì đó. Rồi Tấn ngước mắt nhìn về phía Yến lên tiếng:- Cô là y tá trực khoa nội tiết vậy cô chắc c*̃ng có danh sách tất cả bệnh nhân khoa đấy phải không...?- Cái này chỉ cần dùng dữ liệu máy tính in ra là được thôi...! Với danh nghĩa c*̉a cậu thì việc có được danh sách không khó...!- Uhm...! Thế nào c*̃ng được...! Cô tìm hiểu hộ tôi xem " yêu linh " này rốt cuộc lai lịch thế nào...!- Ý cậu là...!- Tôi nghi ngờ yêu linh đó là một bệnh nhân khoa nội tiết.******************************************Tấn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra, Dương ngồi ở ghế nhìn về phía hắn với thái độ bình thản, bàng quan. Hắn c*̃ng không biết phải nói gì chỉ im lặng nhìn Dương rồi điềm đạm lên tiếng:- Không có gì phải lo lắng đâu...! Tôi đã nói là đi một lát sẽ về mà...!- Em xin lỗi...! Em quên mất rằng thân phận mình là ai...! Nhiệm vụ c*̉a em là chăm sóc cho cậu chứ không phải là kiểm soát hay quản lý cậu...!- Tôi chưa bao giờ nghĩ cô như vậy...! Trong mắt tôi thì cô là một người bạn...!- Cậu nghĩ sao c*̃ng được...! Nếu không có việc gì em xin phép ra ngoài trước...!Dứt lời, Dương đứng dậy định bước ra khỏi phòng nhưng Tấn đã nắm chặt cổ tay cô ta giữ lại:- Khoan đã...!- Xin cậu đừng nắm chặt như vậy,,,! Đau em...!Tấn nghe Dương nói vậy liền từ từ buông tay ra rồi mím môi lên tiếng:- Xin lỗi...! Tôi hơi lỗ mãng...! Cô có thể giúp tôi một việc không...?- Chỉ cần là việc c*̉a người trong Kim Gia...! Không có gì là không thể...!- Hãy tìm cho tôi những thứ này...!Tấn đưa mảnh giấy ra đưa cho Dương, cô cầm tờ giấy lên rồi từ từ chăm chú đọc, đôi mắt thoáng lộ rõ vẻ ngạc nhiên:- Chữ Nho...?- Có vấn đề gì sao...?- Không có vấn đề gì ạ...! Em sẽ cố gắng hết sức tìm cho cậu...!- Càng sớm càng tốt hộ tôi nhé...!************************************************Tấn từ từ thư giãn bắt đầu vào giấc ngủ, những lo lắng vướng mắc khiến mấy ngày hôm nay làm tâm trạng hắn cảm thấy bồn chồn cộng thêm việc lại mơ về người ấy làm trái tim hắn bỗng nhiên cảm thấy nhức nhối khó chịu.Một thế giới mới, một cuộc sống mới, những con người mới liệu hắn có thích nghi được không? Hay tư tưởng con người hắn sẽ bị xã hội mới này đào thải, lúc này hắn chỉ muốn thư giãn quên đi những gì trước mặt để tận hưởng khoảng thời gian hiện tại này.Bỗng nhiên, đôi mắt hắn mở to ra, Cái mùi ngai ngái khó chịu quen thuộc đấy lại xộc thẳng vào mũi hắn, dường như có cảm giác nó gần hắn hơn bao giờ hết:- Cạc... Cạc...Cạc...!
Tấn chăm chú quan sát hình ảnh trên màn hình một cách tỉ mỉ, đôi mắt hắn dường như cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn là chút gì đó khó hiểu. Còn Yến và tay bảo vệ kia nhăn mặt lại khi nhìn về phía đoạn video, không ai nói với ai câu gì chỉ lặng im quan sát cho đến khi đoạn video dừng lại.
- Giờ cậu đã tin những gì tôi nói chưa...?
Yến nhìn về Tấn như cố gắng tìm một phản ứng biểu thị đồng cảm, nhưng có vẻ như hắn không để ý mà đang đăm chiêu về một điều gì đó. Rồi Tấn ngước mắt nhìn về phía Yến lên tiếng:
- Cô là y tá trực khoa nội tiết vậy cô chắc c*̃ng có danh sách tất cả bệnh nhân khoa đấy phải không...?
- Cái này chỉ cần dùng dữ liệu máy tính in ra là được thôi...! Với danh nghĩa c*̉a cậu thì việc có được danh sách không khó...!
- Uhm...! Thế nào c*̃ng được...! Cô tìm hiểu hộ tôi xem " yêu linh " này rốt cuộc lai lịch thế nào...!
- Ý cậu là...!
- Tôi nghi ngờ yêu linh đó là một bệnh nhân khoa nội tiết.
******************************************
Tấn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra, Dương ngồi ở ghế nhìn về phía hắn với thái độ bình thản, bàng quan. Hắn c*̃ng không biết phải nói gì chỉ im lặng nhìn Dương rồi điềm đạm lên tiếng:
- Không có gì phải lo lắng đâu...! Tôi đã nói là đi một lát sẽ về mà...!
- Em xin lỗi...! Em quên mất rằng thân phận mình là ai...! Nhiệm vụ c*̉a em là chăm sóc cho cậu chứ không phải là kiểm soát hay quản lý cậu...!
- Tôi chưa bao giờ nghĩ cô như vậy...! Trong mắt tôi thì cô là một người bạn...!
- Cậu nghĩ sao c*̃ng được...! Nếu không có việc gì em xin phép ra ngoài trước...!
Dứt lời, Dương đứng dậy định bước ra khỏi phòng nhưng Tấn đã nắm chặt cổ tay cô ta giữ lại:
- Khoan đã...!
- Xin cậu đừng nắm chặt như vậy,,,! Đau em...!
Tấn nghe Dương nói vậy liền từ từ buông tay ra rồi mím môi lên tiếng:
- Xin lỗi...! Tôi hơi lỗ mãng...! Cô có thể giúp tôi một việc không...?
- Chỉ cần là việc c*̉a người trong Kim Gia...! Không có gì là không thể...!
- Hãy tìm cho tôi những thứ này...!
Tấn đưa mảnh giấy ra đưa cho Dương, cô cầm tờ giấy lên rồi từ từ chăm chú đọc, đôi mắt thoáng lộ rõ vẻ ngạc nhiên:
- Chữ Nho...?
- Có vấn đề gì sao...?
- Không có vấn đề gì ạ...! Em sẽ cố gắng hết sức tìm cho cậu...!
- Càng sớm càng tốt hộ tôi nhé...!
************************************************
Tấn từ từ thư giãn bắt đầu vào giấc ngủ, những lo lắng vướng mắc khiến mấy ngày hôm nay làm tâm trạng hắn cảm thấy bồn chồn cộng thêm việc lại mơ về người ấy làm trái tim hắn bỗng nhiên cảm thấy nhức nhối khó chịu.
Một thế giới mới, một cuộc sống mới, những con người mới liệu hắn có thích nghi được không? Hay tư tưởng con người hắn sẽ bị xã hội mới này đào thải, lúc này hắn chỉ muốn thư giãn quên đi những gì trước mặt để tận hưởng khoảng thời gian hiện tại này.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn mở to ra, Cái mùi ngai ngái khó chịu quen thuộc đấy lại xộc thẳng vào mũi hắn, dường như có cảm giác nó gần hắn hơn bao giờ hết:
- Cạc... Cạc...Cạc...!
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Tấn chăm chú quan sát hình ảnh trên màn hình một cách tỉ mỉ, đôi mắt hắn dường như cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn là chút gì đó khó hiểu. Còn Yến và tay bảo vệ kia nhăn mặt lại khi nhìn về phía đoạn video, không ai nói với ai câu gì chỉ lặng im quan sát cho đến khi đoạn video dừng lại.- Giờ cậu đã tin những gì tôi nói chưa...?Yến nhìn về Tấn như cố gắng tìm một phản ứng biểu thị đồng cảm, nhưng có vẻ như hắn không để ý mà đang đăm chiêu về một điều gì đó. Rồi Tấn ngước mắt nhìn về phía Yến lên tiếng:- Cô là y tá trực khoa nội tiết vậy cô chắc c*̃ng có danh sách tất cả bệnh nhân khoa đấy phải không...?- Cái này chỉ cần dùng dữ liệu máy tính in ra là được thôi...! Với danh nghĩa c*̉a cậu thì việc có được danh sách không khó...!- Uhm...! Thế nào c*̃ng được...! Cô tìm hiểu hộ tôi xem " yêu linh " này rốt cuộc lai lịch thế nào...!- Ý cậu là...!- Tôi nghi ngờ yêu linh đó là một bệnh nhân khoa nội tiết.******************************************Tấn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng ra, Dương ngồi ở ghế nhìn về phía hắn với thái độ bình thản, bàng quan. Hắn c*̃ng không biết phải nói gì chỉ im lặng nhìn Dương rồi điềm đạm lên tiếng:- Không có gì phải lo lắng đâu...! Tôi đã nói là đi một lát sẽ về mà...!- Em xin lỗi...! Em quên mất rằng thân phận mình là ai...! Nhiệm vụ c*̉a em là chăm sóc cho cậu chứ không phải là kiểm soát hay quản lý cậu...!- Tôi chưa bao giờ nghĩ cô như vậy...! Trong mắt tôi thì cô là một người bạn...!- Cậu nghĩ sao c*̃ng được...! Nếu không có việc gì em xin phép ra ngoài trước...!Dứt lời, Dương đứng dậy định bước ra khỏi phòng nhưng Tấn đã nắm chặt cổ tay cô ta giữ lại:- Khoan đã...!- Xin cậu đừng nắm chặt như vậy,,,! Đau em...!Tấn nghe Dương nói vậy liền từ từ buông tay ra rồi mím môi lên tiếng:- Xin lỗi...! Tôi hơi lỗ mãng...! Cô có thể giúp tôi một việc không...?- Chỉ cần là việc c*̉a người trong Kim Gia...! Không có gì là không thể...!- Hãy tìm cho tôi những thứ này...!Tấn đưa mảnh giấy ra đưa cho Dương, cô cầm tờ giấy lên rồi từ từ chăm chú đọc, đôi mắt thoáng lộ rõ vẻ ngạc nhiên:- Chữ Nho...?- Có vấn đề gì sao...?- Không có vấn đề gì ạ...! Em sẽ cố gắng hết sức tìm cho cậu...!- Càng sớm càng tốt hộ tôi nhé...!************************************************Tấn từ từ thư giãn bắt đầu vào giấc ngủ, những lo lắng vướng mắc khiến mấy ngày hôm nay làm tâm trạng hắn cảm thấy bồn chồn cộng thêm việc lại mơ về người ấy làm trái tim hắn bỗng nhiên cảm thấy nhức nhối khó chịu.Một thế giới mới, một cuộc sống mới, những con người mới liệu hắn có thích nghi được không? Hay tư tưởng con người hắn sẽ bị xã hội mới này đào thải, lúc này hắn chỉ muốn thư giãn quên đi những gì trước mặt để tận hưởng khoảng thời gian hiện tại này.Bỗng nhiên, đôi mắt hắn mở to ra, Cái mùi ngai ngái khó chịu quen thuộc đấy lại xộc thẳng vào mũi hắn, dường như có cảm giác nó gần hắn hơn bao giờ hết:- Cạc... Cạc...Cạc...!