Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một…
Quyển 2 - Chương 27: Về nhà
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Bình minh là sự khởi đầu cho một ngày mới cũng giống như Tấn bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mà mọi thứ đều quá xa lạ.Đôi lúc Tấn ngồi thiền định tập trung suy nghĩ cũng giống như lúc này để tìm hiểu và dần dần thích nghi môi trường xung quanh mình, nhưng càng suy nghĩ thì hắn lại càng cảm thấy cô đơn trống trải đến lạ thường.Không người thân, không mục tiêu phấn đấu, ngay cả gia đình lúc này của hắn thì hắn cũng chẳng biết gì về họ. Những lúc như vậy Tấn thường nhớ về nhóc đệ tử tên Cân của mình, có khi hiện tại thì nó đã mồ yên mả đẹp rồi.Đang định thần thì tiếng gõ cửa cắt ngang luồng suy nghĩ của Tấn, Dương bước vào mỉm cười nhìn hắn rồi lên tiếng:- Mọi thứ đã thu xếp xong xuôi...! Chúng ta về nhà thôi cậu chủ...!- Có cần phải vội vàng như vậy không?- Đây là lệnh của bà chủ...! Em chỉ làm theo thôi...! Với cả em thấy ít ra ở nhà vẫn an toàn hơn ở đây...!- Vậy sao...?Tấn lên tiếng hỏi một cách bâng quơ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, với hắn lúc này thì nơi nào mà chẳng giống nhau...? Nhưng sao hắn lại có cảm giác hơi áp lực khi nghĩ về nơi mà hắn sắp trở về, đó là nhà của hắn cơ mà...?Tấn thở dài rồi từ từ đứng dậy khoác lên mình chiêc áo khoác đen gần đó, rồi hắn nhìn về phía Dương mỉm cười nhẹ nhàng trả lời:- Vậy chúng ta về nhà thôi...!*********************************Chiếc rolls royce phantom từ từ lăn bánh ra khỏi cánh cổng bệnh viện, Tấn trầm tư ngồi nhìn ra bên ngoài ròi bâng quơ lên tiếng:- Nếu như tôi xuất hiện đúng lúc...! Có lẽ không có ai phải chết...!- Cậu đừng nghĩ vậy...! Không ai muốn như vậy cả...!Dương nhìn Kim Hổ như có ý vỗ về hắn, hắn như cũng hiểu thịnh tình của cô nên cũng mỉm cười đáp lại:- Yên tâm...! Tôi không sao cả...! Mà thực sự Kim Gia có thể giải quyết tất cả mọi việc ổn thỏa chỉ sau một đêm...?- Với Kim Gia không có gì là không thể...!Tấn thở dài mỉm cười. trong lòng hắn cảm thấy an tâm hơn một chút vì ít ra mặc cảm tội lỗi cũng vơi bớt đi phần nào, lúc này tâm tư hắn chỉ còn nghĩ về những điều sắp sửa xảy ra, liệu cuộc sống của hắn sẽ trôi qua một cách êm đềm...?*********************************Lúc này, mấy tay bảo vệ đang cố gắng cứu trợ thang máy bị kẹt. Sau một hồi loay hoay thì cánh cửa thang máy cũng từ từ mở ra. Xuất hiện trong thang máy là một cô gái trẻ đang run rẩy sợ sệt lắp bắp nhìn họ không nói lên lời:- Đừng...! Đừng lại gần tôi...! Có ma...! Có ma....!Lời kết: Vậy là cuối cùng Phục ma trùng sinh ký phần 2 cũng đã kết thúc...! Như tôi đã nói từ chap trước là tôi sẽ không đăng truyện trên trang cá nhân nữa...!
Bình minh là sự khởi đầu cho một ngày mới cũng giống như Tấn bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mà mọi thứ đều quá xa lạ.
Đôi lúc Tấn ngồi thiền định tập trung suy nghĩ cũng giống như lúc này để tìm hiểu và dần dần thích nghi môi trường xung quanh mình, nhưng càng suy nghĩ thì hắn lại càng cảm thấy cô đơn trống trải đến lạ thường.
Không người thân, không mục tiêu phấn đấu, ngay cả gia đình lúc này của hắn thì hắn cũng chẳng biết gì về họ. Những lúc như vậy Tấn thường nhớ về nhóc đệ tử tên Cân của mình, có khi hiện tại thì nó đã mồ yên mả đẹp rồi.
Đang định thần thì tiếng gõ cửa cắt ngang luồng suy nghĩ của Tấn, Dương bước vào mỉm cười nhìn hắn rồi lên tiếng:
- Mọi thứ đã thu xếp xong xuôi...! Chúng ta về nhà thôi cậu chủ...!
- Có cần phải vội vàng như vậy không?
- Đây là lệnh của bà chủ...! Em chỉ làm theo thôi...! Với cả em thấy ít ra ở nhà vẫn an toàn hơn ở đây...!
- Vậy sao...?
Tấn lên tiếng hỏi một cách bâng quơ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, với hắn lúc này thì nơi nào mà chẳng giống nhau...? Nhưng sao hắn lại có cảm giác hơi áp lực khi nghĩ về nơi mà hắn sắp trở về, đó là nhà của hắn cơ mà...?
Tấn thở dài rồi từ từ đứng dậy khoác lên mình chiêc áo khoác đen gần đó, rồi hắn nhìn về phía Dương mỉm cười nhẹ nhàng trả lời:
- Vậy chúng ta về nhà thôi...!
*********************************
Chiếc rolls royce phantom từ từ lăn bánh ra khỏi cánh cổng bệnh viện, Tấn trầm tư ngồi nhìn ra bên ngoài ròi bâng quơ lên tiếng:
- Nếu như tôi xuất hiện đúng lúc...! Có lẽ không có ai phải chết...!
- Cậu đừng nghĩ vậy...! Không ai muốn như vậy cả...!
Dương nhìn Kim Hổ như có ý vỗ về hắn, hắn như cũng hiểu thịnh tình của cô nên cũng mỉm cười đáp lại:
- Yên tâm...! Tôi không sao cả...! Mà thực sự Kim Gia có thể giải quyết tất cả mọi việc ổn thỏa chỉ sau một đêm...?
- Với Kim Gia không có gì là không thể...!
Tấn thở dài mỉm cười. trong lòng hắn cảm thấy an tâm hơn một chút vì ít ra mặc cảm tội lỗi cũng vơi bớt đi phần nào, lúc này tâm tư hắn chỉ còn nghĩ về những điều sắp sửa xảy ra, liệu cuộc sống của hắn sẽ trôi qua một cách êm đềm...?
*********************************
Lúc này, mấy tay bảo vệ đang cố gắng cứu trợ thang máy bị kẹt. Sau một hồi loay hoay thì cánh cửa thang máy cũng từ từ mở ra. Xuất hiện trong thang máy là một cô gái trẻ đang run rẩy sợ sệt lắp bắp nhìn họ không nói lên lời:
- Đừng...! Đừng lại gần tôi...! Có ma...! Có ma....!
Lời kết: Vậy là cuối cùng Phục ma trùng sinh ký phần 2 cũng đã kết thúc...! Như tôi đã nói từ chap trước là tôi sẽ không đăng truyện trên trang cá nhân nữa...!
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Bình minh là sự khởi đầu cho một ngày mới cũng giống như Tấn bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mà mọi thứ đều quá xa lạ.Đôi lúc Tấn ngồi thiền định tập trung suy nghĩ cũng giống như lúc này để tìm hiểu và dần dần thích nghi môi trường xung quanh mình, nhưng càng suy nghĩ thì hắn lại càng cảm thấy cô đơn trống trải đến lạ thường.Không người thân, không mục tiêu phấn đấu, ngay cả gia đình lúc này của hắn thì hắn cũng chẳng biết gì về họ. Những lúc như vậy Tấn thường nhớ về nhóc đệ tử tên Cân của mình, có khi hiện tại thì nó đã mồ yên mả đẹp rồi.Đang định thần thì tiếng gõ cửa cắt ngang luồng suy nghĩ của Tấn, Dương bước vào mỉm cười nhìn hắn rồi lên tiếng:- Mọi thứ đã thu xếp xong xuôi...! Chúng ta về nhà thôi cậu chủ...!- Có cần phải vội vàng như vậy không?- Đây là lệnh của bà chủ...! Em chỉ làm theo thôi...! Với cả em thấy ít ra ở nhà vẫn an toàn hơn ở đây...!- Vậy sao...?Tấn lên tiếng hỏi một cách bâng quơ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, với hắn lúc này thì nơi nào mà chẳng giống nhau...? Nhưng sao hắn lại có cảm giác hơi áp lực khi nghĩ về nơi mà hắn sắp trở về, đó là nhà của hắn cơ mà...?Tấn thở dài rồi từ từ đứng dậy khoác lên mình chiêc áo khoác đen gần đó, rồi hắn nhìn về phía Dương mỉm cười nhẹ nhàng trả lời:- Vậy chúng ta về nhà thôi...!*********************************Chiếc rolls royce phantom từ từ lăn bánh ra khỏi cánh cổng bệnh viện, Tấn trầm tư ngồi nhìn ra bên ngoài ròi bâng quơ lên tiếng:- Nếu như tôi xuất hiện đúng lúc...! Có lẽ không có ai phải chết...!- Cậu đừng nghĩ vậy...! Không ai muốn như vậy cả...!Dương nhìn Kim Hổ như có ý vỗ về hắn, hắn như cũng hiểu thịnh tình của cô nên cũng mỉm cười đáp lại:- Yên tâm...! Tôi không sao cả...! Mà thực sự Kim Gia có thể giải quyết tất cả mọi việc ổn thỏa chỉ sau một đêm...?- Với Kim Gia không có gì là không thể...!Tấn thở dài mỉm cười. trong lòng hắn cảm thấy an tâm hơn một chút vì ít ra mặc cảm tội lỗi cũng vơi bớt đi phần nào, lúc này tâm tư hắn chỉ còn nghĩ về những điều sắp sửa xảy ra, liệu cuộc sống của hắn sẽ trôi qua một cách êm đềm...?*********************************Lúc này, mấy tay bảo vệ đang cố gắng cứu trợ thang máy bị kẹt. Sau một hồi loay hoay thì cánh cửa thang máy cũng từ từ mở ra. Xuất hiện trong thang máy là một cô gái trẻ đang run rẩy sợ sệt lắp bắp nhìn họ không nói lên lời:- Đừng...! Đừng lại gần tôi...! Có ma...! Có ma....!Lời kết: Vậy là cuối cùng Phục ma trùng sinh ký phần 2 cũng đã kết thúc...! Như tôi đã nói từ chap trước là tôi sẽ không đăng truyện trên trang cá nhân nữa...!