Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một…
Quyển 3 - Chương 1: Môi trường mới
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Cảm giác tồi tệ không phải là lúc chúng ta rơi vào đường cùng, càng không phải chúng ta gặp xui xẻo mà là lúc chúng ta cảm thấy tồi tệ nhất.Cũng giống như Tấn lúc này, đây là lần thứ ba hắn nôn thốc nôn tháo một cách đầy khó chịu, hắn không thể ngờ rằng cái con quái vật bằng sắt kia lại khiến cho hắn cảm thấy nôn nao đến như vậy.- Cậu không sao chứ...?Dương lo lắng nhìn về phía Tấn rồi đưa cho hắn một chiếc khăn giấy, hắn cầm lấy khăn giấy lau miệng rồi nhăn mặt đầy mệt mỏi:- Không hiểu sao tự nhiên lại vậy luôn...! Tôi cứ có cảm giác nôn nao sao sao ấy...!- Chắc là cậu bị say xe...! Nhưng trước giờ em có bao giờ thấy cậu như thế này đâu...?Tấn không thèm chú ý đến câu hỏi của Dương mà chỉ nhăn mặt lên tiếng hỏi lại:- Còn bao lâu nữa thì chúng ta về đến nhà....?- Chúng ta đã đi được 5 cây số rồi...! Còn khoảng 25 cây số nữa là về nhà thôi...!- HẢ.....!**************************************Cánh cửa lớn mở ra, chiếc phantom bóng lộn từ từ tiến vào bên trong sân lớn, một cảnh sắc hoa lệ làm Tấn không khỏi chăm chú dõi theo.Chiếc xe đỗ ở trước tiền sảnh rồi dừng lại, giữa hai bên tiền sảnh gần hai chục hầu gái đứng thành hàng khẽ cúi đầu khi Tấn bước chân ra khỏi chiếc xe:- Cậu chủ đã về.....!Đôi mắt Tấn mở to như không tin những điều trước mặt hắn lúc này, hắn có cảm giác như mình được chào đón giống như là một người quan trọng lắm mà có vẻ đúng như thế thật vì hắn hiện tại là Kim Hổ - nhị thiếu gia nhà họ Kim giàu nhất đất kinh bắc mà.Một người đàn ông khoảng 50 tuổi mặc vest trông cực kì sang trọng tiến tới trước mặt Tấn rồi nhắm mặt cúi đầu lên tiếng:- Mừng cậu chủ đã về...!- Ông... ông là ai...?- Tôi là Tạ Tuấn...! Là quản gia của Kim Gia...!- Quản gia...?- Nói một cách dễ hiểu là quản lý đến người làm ở trong Kim Gia...!Tấn không hiểu gì cho lắm nhưng cũng gật đầu lấy lệ cho nhanh vì hắn lúc này đang vô cùng mệt mỏi sau quãng đường dài trên con quái vật phantom. Hắn bâng quơ nhìn mọi thứ xung quanh một lượt rồi buột miệng lên tiếng hỏi:- Bố mẹ tôi đâu rồi...?- Mọi người lúc này đều bận việc của công ty...! Khi nào rảnh thì ông bà chủ sẽ về thăm cậu sau...!- Phòng tôi ở đâu...! Tôi muốn nghỉ ngơi...!Tấn không hỏi gì nữa vì lúc này hắn cũng không còn tâm trạng để quan tâm những chuyện khác, những lúc mệt mỏi hắn chỉ muốn ở một mình mà thôi.Vào trong phòng mình, Tấn vội vã đổ gục xuống chiếc giường và nhắm mắt trôi vào cơn mộng mị. Nhưng bỗng nhiên cơ thể hắn cảm nhận có thứ gì êm êm đang gần sát đến mình, một mùi nước hoa nhè nhẹ bỗng khiến tâm hồn hắn cảm thấy choáng váng cùng giọng nói dịu dàng vang lên làm hắn đột nhiên thấy khó thở:- Vậy là cậu cũng đã về....!Lời kết: Từ bây giờ Phục ma trùng sinh ký phần 3 sẽ được đăng ở trang này thay cho trang cá nhân vì nhiều lý do khách quan và chủ quan...!
Cảm giác tồi tệ không phải là lúc chúng ta rơi vào đường cùng, càng không phải chúng ta gặp xui xẻo mà là lúc chúng ta cảm thấy tồi tệ nhất.
Cũng giống như Tấn lúc này, đây là lần thứ ba hắn nôn thốc nôn tháo một cách đầy khó chịu, hắn không thể ngờ rằng cái con quái vật bằng sắt kia lại khiến cho hắn cảm thấy nôn nao đến như vậy.
- Cậu không sao chứ...?
Dương lo lắng nhìn về phía Tấn rồi đưa cho hắn một chiếc khăn giấy, hắn cầm lấy khăn giấy lau miệng rồi nhăn mặt đầy mệt mỏi:
- Không hiểu sao tự nhiên lại vậy luôn...! Tôi cứ có cảm giác nôn nao sao sao ấy...!
- Chắc là cậu bị say xe...! Nhưng trước giờ em có bao giờ thấy cậu như thế này đâu...?
Tấn không thèm chú ý đến câu hỏi của Dương mà chỉ nhăn mặt lên tiếng hỏi lại:
- Còn bao lâu nữa thì chúng ta về đến nhà....?
- Chúng ta đã đi được 5 cây số rồi...! Còn khoảng 25 cây số nữa là về nhà thôi...!
- HẢ.....!
**************************************
Cánh cửa lớn mở ra, chiếc phantom bóng lộn từ từ tiến vào bên trong sân lớn, một cảnh sắc hoa lệ làm Tấn không khỏi chăm chú dõi theo.
Chiếc xe đỗ ở trước tiền sảnh rồi dừng lại, giữa hai bên tiền sảnh gần hai chục hầu gái đứng thành hàng khẽ cúi đầu khi Tấn bước chân ra khỏi chiếc xe:
- Cậu chủ đã về.....!
Đôi mắt Tấn mở to như không tin những điều trước mặt hắn lúc này, hắn có cảm giác như mình được chào đón giống như là một người quan trọng lắm mà có vẻ đúng như thế thật vì hắn hiện tại là Kim Hổ - nhị thiếu gia nhà họ Kim giàu nhất đất kinh bắc mà.
Một người đàn ông khoảng 50 tuổi mặc vest trông cực kì sang trọng tiến tới trước mặt Tấn rồi nhắm mặt cúi đầu lên tiếng:
- Mừng cậu chủ đã về...!
- Ông... ông là ai...?
- Tôi là Tạ Tuấn...! Là quản gia của Kim Gia...!
- Quản gia...?
- Nói một cách dễ hiểu là quản lý đến người làm ở trong Kim Gia...!
Tấn không hiểu gì cho lắm nhưng cũng gật đầu lấy lệ cho nhanh vì hắn lúc này đang vô cùng mệt mỏi sau quãng đường dài trên con quái vật phantom. Hắn bâng quơ nhìn mọi thứ xung quanh một lượt rồi buột miệng lên tiếng hỏi:
- Bố mẹ tôi đâu rồi...?
- Mọi người lúc này đều bận việc của công ty...! Khi nào rảnh thì ông bà chủ sẽ về thăm cậu sau...!
- Phòng tôi ở đâu...! Tôi muốn nghỉ ngơi...!
Tấn không hỏi gì nữa vì lúc này hắn cũng không còn tâm trạng để quan tâm những chuyện khác, những lúc mệt mỏi hắn chỉ muốn ở một mình mà thôi.
Vào trong phòng mình, Tấn vội vã đổ gục xuống chiếc giường và nhắm mắt trôi vào cơn mộng mị. Nhưng bỗng nhiên cơ thể hắn cảm nhận có thứ gì êm êm đang gần sát đến mình, một mùi nước hoa nhè nhẹ bỗng khiến tâm hồn hắn cảm thấy choáng váng cùng giọng nói dịu dàng vang lên làm hắn đột nhiên thấy khó thở:
- Vậy là cậu cũng đã về....!
Lời kết: Từ bây giờ Phục ma trùng sinh ký phần 3 sẽ được đăng ở trang này thay cho trang cá nhân vì nhiều lý do khách quan và chủ quan...!
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Cảm giác tồi tệ không phải là lúc chúng ta rơi vào đường cùng, càng không phải chúng ta gặp xui xẻo mà là lúc chúng ta cảm thấy tồi tệ nhất.Cũng giống như Tấn lúc này, đây là lần thứ ba hắn nôn thốc nôn tháo một cách đầy khó chịu, hắn không thể ngờ rằng cái con quái vật bằng sắt kia lại khiến cho hắn cảm thấy nôn nao đến như vậy.- Cậu không sao chứ...?Dương lo lắng nhìn về phía Tấn rồi đưa cho hắn một chiếc khăn giấy, hắn cầm lấy khăn giấy lau miệng rồi nhăn mặt đầy mệt mỏi:- Không hiểu sao tự nhiên lại vậy luôn...! Tôi cứ có cảm giác nôn nao sao sao ấy...!- Chắc là cậu bị say xe...! Nhưng trước giờ em có bao giờ thấy cậu như thế này đâu...?Tấn không thèm chú ý đến câu hỏi của Dương mà chỉ nhăn mặt lên tiếng hỏi lại:- Còn bao lâu nữa thì chúng ta về đến nhà....?- Chúng ta đã đi được 5 cây số rồi...! Còn khoảng 25 cây số nữa là về nhà thôi...!- HẢ.....!**************************************Cánh cửa lớn mở ra, chiếc phantom bóng lộn từ từ tiến vào bên trong sân lớn, một cảnh sắc hoa lệ làm Tấn không khỏi chăm chú dõi theo.Chiếc xe đỗ ở trước tiền sảnh rồi dừng lại, giữa hai bên tiền sảnh gần hai chục hầu gái đứng thành hàng khẽ cúi đầu khi Tấn bước chân ra khỏi chiếc xe:- Cậu chủ đã về.....!Đôi mắt Tấn mở to như không tin những điều trước mặt hắn lúc này, hắn có cảm giác như mình được chào đón giống như là một người quan trọng lắm mà có vẻ đúng như thế thật vì hắn hiện tại là Kim Hổ - nhị thiếu gia nhà họ Kim giàu nhất đất kinh bắc mà.Một người đàn ông khoảng 50 tuổi mặc vest trông cực kì sang trọng tiến tới trước mặt Tấn rồi nhắm mặt cúi đầu lên tiếng:- Mừng cậu chủ đã về...!- Ông... ông là ai...?- Tôi là Tạ Tuấn...! Là quản gia của Kim Gia...!- Quản gia...?- Nói một cách dễ hiểu là quản lý đến người làm ở trong Kim Gia...!Tấn không hiểu gì cho lắm nhưng cũng gật đầu lấy lệ cho nhanh vì hắn lúc này đang vô cùng mệt mỏi sau quãng đường dài trên con quái vật phantom. Hắn bâng quơ nhìn mọi thứ xung quanh một lượt rồi buột miệng lên tiếng hỏi:- Bố mẹ tôi đâu rồi...?- Mọi người lúc này đều bận việc của công ty...! Khi nào rảnh thì ông bà chủ sẽ về thăm cậu sau...!- Phòng tôi ở đâu...! Tôi muốn nghỉ ngơi...!Tấn không hỏi gì nữa vì lúc này hắn cũng không còn tâm trạng để quan tâm những chuyện khác, những lúc mệt mỏi hắn chỉ muốn ở một mình mà thôi.Vào trong phòng mình, Tấn vội vã đổ gục xuống chiếc giường và nhắm mắt trôi vào cơn mộng mị. Nhưng bỗng nhiên cơ thể hắn cảm nhận có thứ gì êm êm đang gần sát đến mình, một mùi nước hoa nhè nhẹ bỗng khiến tâm hồn hắn cảm thấy choáng váng cùng giọng nói dịu dàng vang lên làm hắn đột nhiên thấy khó thở:- Vậy là cậu cũng đã về....!Lời kết: Từ bây giờ Phục ma trùng sinh ký phần 3 sẽ được đăng ở trang này thay cho trang cá nhân vì nhiều lý do khách quan và chủ quan...!