Tác giả:

Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…

Chương 486: C486: Rượu ngon

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Trên đời này không có loại rượu nào có thể làm ta say!”Nói xong.Nàng ta mở nút hồ lô rượu.Một mùi hương nồng nặc từ trong hồ lô tràn ra.Chỉ cần ngửi một cái đã khiến người ta muốn say.Nàng ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu nào mạnh như vậy.Hai mắt Tân Hồng Y sáng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.Rượu vào miệng, rất thơm.Tiếp tục vào cổ họng thì rất cay.Đến khi vào trong cơ thể lại khiến cả người ấm lên.Cuối cùng mùi rượu xông lên đ ỉnh đầu.“Rượu ngon!”Hai má Tần Hồng Y như được bôi phấn: “Đây là rượu gì?”Tàng Thập Tam đắc ý cười: “Thiêu Đao Tử”“Là do Vương gia chưng ra từ rượu bình thường.”“Ban đầu nó được dùng để khử trùng cho những người bị thương.”“Nhưng mà, Vương gia đặc biệt mang một bầu rượu đến cho Tần đại nhân để chống cảm lạnh!”“Ha ha ha...”Tần Hồng Y cười lớn, cẩn thận dùng nút bịt miệng hồ lô lại, quay người trở về sơn động: “Vô Diện lão tặc, ngươi đi đi!”“Bà cô ta một mình canh giữ chỗ này!”“Tiểu Thập Tam, trở về nói với Vương gia nhà ngươi, nếu làm ra được thứ gì tốt thì nhất định phải để lại cho bà cô ta đây một phần!”“Vâng!”Vào lúc này, ở nơi mà Vô Diện Nhân và Tàng Thập Tam không thể nhìn thấy. Hốc mắt của Tân Hồng Y đỏ lên!Hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt nàng ta.Dường như nàng ta chưa từng được tận hưởng sự quan tâm thế này!Ừm, bây giờ, tận hưởng thôi!Trong lòng vô cùng ấm áp.Đã có người quan tâm đ ến nàng ta!Phía bên này, Vô Diện Nhân sải bước rời đi: “Đi thôi, trở về núi Thần Long, gặp Vương gial”“Uống rượu ngonl” Bảy ngày sau. Con đường bí mật trong Thập Vạn Đại Sơn từ Thanh Châu vào Hoang Châu.Đoàn xe của Đỗ Nguyệt Nhi rốt cuộc đã vượt qua Thanh Châu, bí mật đi vào. con đường.'Tàng Lục trốn trong bụi cỏ, nhìn các cao thủ võ đạo tuần tra qua lại trên mật đạo, lập tức ngừng theo dõi.Đã tìm được mật đạo! Một nhiệm vụ nữa đã hoàn thành!Phía bên kia, cách núi Thần Long không xa, lối vào Thập Vạn Đại Sơn.Hạ Thiên dẫn theo ba ngàn tân binh của phủ Hoang Châu Vương đi vào Thập Vạn Đại Sơn.Đã đến lúc thu lưới cái bẫy được giăng ra trên núi!Đại tổng đốc... lộ mặt đi thôi!

“Trên đời này không có loại rượu nào có thể làm ta say!”

Nói xong.

Nàng ta mở nút hồ lô rượu.

Một mùi hương nồng nặc từ trong hồ lô tràn ra.

Chỉ cần ngửi một cái đã khiến người ta muốn say.

Nàng ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu nào mạnh như vậy.

Hai mắt Tân Hồng Y sáng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Rượu vào miệng, rất thơm.

Tiếp tục vào cổ họng thì rất cay.

Đến khi vào trong cơ thể lại khiến cả người ấm lên.

Cuối cùng mùi rượu xông lên đ ỉnh đầu.

“Rượu ngon!”

Hai má Tần Hồng Y như được bôi phấn: “Đây là rượu gì?”

Tàng Thập Tam đắc ý cười: “Thiêu Đao Tử”

“Là do Vương gia chưng ra từ rượu bình thường.”

“Ban đầu nó được dùng để khử trùng cho những người bị thương.”

“Nhưng mà, Vương gia đặc biệt mang một bầu rượu đến cho Tần đại nhân để chống cảm lạnh!”

“Ha ha ha...”

Tần Hồng Y cười lớn, cẩn thận dùng nút bịt miệng hồ lô lại, quay người trở về sơn động: “Vô Diện lão tặc, ngươi đi đi!”

“Bà cô ta một mình canh giữ chỗ này!”

“Tiểu Thập Tam, trở về nói với Vương gia nhà ngươi, nếu làm ra được thứ gì tốt thì nhất định phải để lại cho bà cô ta đây một phần!”

“Vâng!”

Vào lúc này, ở nơi mà Vô Diện Nhân và Tàng Thập Tam không thể nhìn thấy. Hốc mắt của Tân Hồng Y đỏ lên!

Hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt nàng ta.

Dường như nàng ta chưa từng được tận hưởng sự quan tâm thế này!

Ừm, bây giờ, tận hưởng thôi!

Trong lòng vô cùng ấm áp.

Đã có người quan tâm đ ến nàng ta!

Phía bên này, Vô Diện Nhân sải bước rời đi: “Đi thôi, trở về núi Thần Long, gặp Vương gial”

“Uống rượu ngonl” Bảy ngày sau. Con đường bí mật trong Thập Vạn Đại Sơn từ Thanh Châu vào Hoang Châu.

Đoàn xe của Đỗ Nguyệt Nhi rốt cuộc đã vượt qua Thanh Châu, bí mật đi vào. con đường.

'Tàng Lục trốn trong bụi cỏ, nhìn các cao thủ võ đạo tuần tra qua lại trên mật đạo, lập tức ngừng theo dõi.

Đã tìm được mật đạo! Một nhiệm vụ nữa đã hoàn thành!

Phía bên kia, cách núi Thần Long không xa, lối vào Thập Vạn Đại Sơn.

Hạ Thiên dẫn theo ba ngàn tân binh của phủ Hoang Châu Vương đi vào Thập Vạn Đại Sơn.

Đã đến lúc thu lưới cái bẫy được giăng ra trên núi!

Đại tổng đốc... lộ mặt đi thôi!

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Trên đời này không có loại rượu nào có thể làm ta say!”Nói xong.Nàng ta mở nút hồ lô rượu.Một mùi hương nồng nặc từ trong hồ lô tràn ra.Chỉ cần ngửi một cái đã khiến người ta muốn say.Nàng ta chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu nào mạnh như vậy.Hai mắt Tân Hồng Y sáng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.Rượu vào miệng, rất thơm.Tiếp tục vào cổ họng thì rất cay.Đến khi vào trong cơ thể lại khiến cả người ấm lên.Cuối cùng mùi rượu xông lên đ ỉnh đầu.“Rượu ngon!”Hai má Tần Hồng Y như được bôi phấn: “Đây là rượu gì?”Tàng Thập Tam đắc ý cười: “Thiêu Đao Tử”“Là do Vương gia chưng ra từ rượu bình thường.”“Ban đầu nó được dùng để khử trùng cho những người bị thương.”“Nhưng mà, Vương gia đặc biệt mang một bầu rượu đến cho Tần đại nhân để chống cảm lạnh!”“Ha ha ha...”Tần Hồng Y cười lớn, cẩn thận dùng nút bịt miệng hồ lô lại, quay người trở về sơn động: “Vô Diện lão tặc, ngươi đi đi!”“Bà cô ta một mình canh giữ chỗ này!”“Tiểu Thập Tam, trở về nói với Vương gia nhà ngươi, nếu làm ra được thứ gì tốt thì nhất định phải để lại cho bà cô ta đây một phần!”“Vâng!”Vào lúc này, ở nơi mà Vô Diện Nhân và Tàng Thập Tam không thể nhìn thấy. Hốc mắt của Tân Hồng Y đỏ lên!Hai hàng nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt nàng ta.Dường như nàng ta chưa từng được tận hưởng sự quan tâm thế này!Ừm, bây giờ, tận hưởng thôi!Trong lòng vô cùng ấm áp.Đã có người quan tâm đ ến nàng ta!Phía bên này, Vô Diện Nhân sải bước rời đi: “Đi thôi, trở về núi Thần Long, gặp Vương gial”“Uống rượu ngonl” Bảy ngày sau. Con đường bí mật trong Thập Vạn Đại Sơn từ Thanh Châu vào Hoang Châu.Đoàn xe của Đỗ Nguyệt Nhi rốt cuộc đã vượt qua Thanh Châu, bí mật đi vào. con đường.'Tàng Lục trốn trong bụi cỏ, nhìn các cao thủ võ đạo tuần tra qua lại trên mật đạo, lập tức ngừng theo dõi.Đã tìm được mật đạo! Một nhiệm vụ nữa đã hoàn thành!Phía bên kia, cách núi Thần Long không xa, lối vào Thập Vạn Đại Sơn.Hạ Thiên dẫn theo ba ngàn tân binh của phủ Hoang Châu Vương đi vào Thập Vạn Đại Sơn.Đã đến lúc thu lưới cái bẫy được giăng ra trên núi!Đại tổng đốc... lộ mặt đi thôi!

Chương 486: C486: Rượu ngon