Tác giả:

Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…

Chương 487: C487: Tại sơn cốc thần long

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Lúc này, tại lối vào của Thập Vạn Đại Sơn. 'Tư Mã Lan đưa mắt nhìn theo bóng lưng Hạ Thiên đang dần khuất dạng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không nỡ, miệng lẩm bẩm: "Vương gia, trong núisâu hiểm trở nguy nan, người hãy bảo trọng nhé!""Tại sơn cốc Thần Long, ta sẽ trông coi tốt gia sản của Vương phủ."Phía sau nàng, Tư Mã Qua có vẻ khó hiểu h iểu thư, bố trí của Vương gia đã hoàn tất, sao không trực tiếp sai Triệu Tử Thường tướng quân tiến vào núi?”"Tại sao Vương gia phải tự mình liều mạng vào núi?" Trong mắt Tư Mã Lan lóe lên ánh sáng trí tuệ: "Tuy Vương gia đã để Đại tổng đốc nhập cuộc, nhưng kẻ đó là một tên điên, không thể dùng lý lẽ thường tình đểđoán định hành vi của hẳn.""Vương gia nói, binh vô thường thế, thuỷ vô thường hình, trận chiến này, hắn phải tự mình chỉ huy tại trận mới yên tâm.""Còn một điều quan trọng hơn... hắn muốn tự tay báo thù cho Bạch tổng quản!"Tư Mã Qua khẽ cắn môi đỏ mấy cái rồi mới lên tiếng: "Tiểu thư, Bạch tổng quản là nữ tử, vốn có tình cảm khá sâu đậm với Vương gia, hằng ngày lại ở bên cạnh thân cận, tiểu thư không lo họ xảy ra chuyện gì sao?"Gió núi bỗng thổi loạn mái tóc dài của Tư Mã Lan.Nhưng nàng lập tức giơ bàn tay ngọc lên vuốt lại mái tóc rối bên tai, ngước nhìn đám núi non hiểm trở: "Đối với Vương gia, Bạch tổng quản như người thân.""Bạch tổng quản cũng coi Vương gia là người thân!" "Ngươi không cần lo lắng!""Ta tin tưởng Vương gia!"Tư Mã Qua lại cắn môi đỏ: "Đêm đó, Vương gia và Bạch Phượng có hẹn gặp nhau trong khu rừng nhỏ, sau đó Bạch Phượng đã ngoan ngoãn quy phục trở về thành.""Mấy ngày nay, nàng ta vẫn liên lạc với Vương gia thường xuyên.""Tiểu thư à, muốn một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, có nhiều cách, nhưng cách trực tiếp nhất là chiếm lấy thân xác của nàng ta.""Ban đầu Bạch Phượng đã thề sẽ giết Vương gia, nhưng chỉ sau một lần gặp gỡ trong khu rừng nhỏ, nàng ta đã đổi ý.""Chẳng lẽ trong khu rừng nhỏ đó, họ đã xảy ra chuyện gì?""Nên Bạch Phượng mới tình nguyện quy phục trong thời gian ngắn?"“Xi...”Tư Mã Lan bày ra vẻ mặt quở trách, giơ ngón tay ngọc lên nhẹ nhàng gõ lên trán Tư Mã Qua: "Vương gia chọn gặp Bạch Phượng tại khu rừng nhỏ chủ yếu làđể tránh tai mắt người ngoài.""Vương gia thông minh sâu xa như biển cả, thu phục Bạch Phượng mà không cần dùng đến mỹ nam kết""Những điều này, ngươi có thể suy luận ra mới phải!"Nói đến đây, trong mắt Tư Mã Lan toát lên vẻ nghỉ hoặc: "Tiểu Qua, rốt cuộc ngươi muốn nói gì vậy?”"Tiểu thư..."Tư Mã Qua gọi một tiếng "tiểu thư” đầy ấm ức: "Vừa rồi ta nhận được tin tức, Vương gia đã sai người tổ chức một buổi thi hội tại Mông gia trang, thậm chí còn viết riêng một bài thơ tình dành cho Đỗ Nguyệt Nhi - một trong mười đại mỹ nhân thiên hạ, thật sự khiến ta tức muốn chết!""ðmTư Mã Lan tỏ vẻ tò mò: "Bài thơ nào vậy?"Tư Mã Qua lầm bầm đọc với vẻ bất mãn:"Nam phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập."“Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.""Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc?""Giai nhân nan tái đắc!"“Tiểu thư, Vương gia tuy ở bên người, nhưng lại vì Đỗ Nguyệt Nhi mà viết thơ, người nói xem, Vương gia có phải là ăn trong nồi nhìn trong bát không?”

Lúc này, tại lối vào của Thập Vạn Đại Sơn. 'Tư Mã Lan đưa mắt nhìn theo bóng lưng Hạ Thiên đang dần khuất dạng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không nỡ, miệng lẩm bẩm: "Vương gia, trong núi

sâu hiểm trở nguy nan, người hãy bảo trọng nhé!"

"Tại sơn cốc Thần Long, ta sẽ trông coi tốt gia sản của Vương phủ."

Phía sau nàng, Tư Mã Qua có vẻ khó hiểu h iểu thư, bố trí của Vương gia đã hoàn tất, sao không trực tiếp sai Triệu Tử Thường tướng quân tiến vào núi?”

"Tại sao Vương gia phải tự mình liều mạng vào núi?" Trong mắt Tư Mã Lan lóe lên ánh sáng trí tuệ: "Tuy Vương gia đã để Đại tổng đốc nhập cuộc, nhưng kẻ đó là một tên điên, không thể dùng lý lẽ thường tình để

đoán định hành vi của hẳn."

"Vương gia nói, binh vô thường thế, thuỷ vô thường hình, trận chiến này, hắn phải tự mình chỉ huy tại trận mới yên tâm."

"Còn một điều quan trọng hơn... hắn muốn tự tay báo thù cho Bạch tổng quản!"

Tư Mã Qua khẽ cắn môi đỏ mấy cái rồi mới lên tiếng: "Tiểu thư, Bạch tổng quản là nữ tử, vốn có tình cảm khá sâu đậm với Vương gia, hằng ngày lại ở bên cạnh thân cận, tiểu thư không lo họ xảy ra chuyện gì sao?"

Gió núi bỗng thổi loạn mái tóc dài của Tư Mã Lan.

Nhưng nàng lập tức giơ bàn tay ngọc lên vuốt lại mái tóc rối bên tai, ngước nhìn đám núi non hiểm trở: "Đối với Vương gia, Bạch tổng quản như người thân."

"Bạch tổng quản cũng coi Vương gia là người thân!" "Ngươi không cần lo lắng!"

"Ta tin tưởng Vương gia!"

Tư Mã Qua lại cắn môi đỏ: "Đêm đó, Vương gia và Bạch Phượng có hẹn gặp nhau trong khu rừng nhỏ, sau đó Bạch Phượng đã ngoan ngoãn quy phục trở về thành."

"Mấy ngày nay, nàng ta vẫn liên lạc với Vương gia thường xuyên."

"Tiểu thư à, muốn một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, có nhiều cách, nhưng cách trực tiếp nhất là chiếm lấy thân xác của nàng ta."

"Ban đầu Bạch Phượng đã thề sẽ giết Vương gia, nhưng chỉ sau một lần gặp gỡ trong khu rừng nhỏ, nàng ta đã đổi ý."

"Chẳng lẽ trong khu rừng nhỏ đó, họ đã xảy ra chuyện gì?"

"Nên Bạch Phượng mới tình nguyện quy phục trong thời gian ngắn?"

“Xi...”

Tư Mã Lan bày ra vẻ mặt quở trách, giơ ngón tay ngọc lên nhẹ nhàng gõ lên trán Tư Mã Qua: "Vương gia chọn gặp Bạch Phượng tại khu rừng nhỏ chủ yếu là

để tránh tai mắt người ngoài."

"Vương gia thông minh sâu xa như biển cả, thu phục Bạch Phượng mà không cần dùng đến mỹ nam kết"

"Những điều này, ngươi có thể suy luận ra mới phải!"

Nói đến đây, trong mắt Tư Mã Lan toát lên vẻ nghỉ hoặc: "Tiểu Qua, rốt cuộc ngươi muốn nói gì vậy?”

"Tiểu thư..."

Tư Mã Qua gọi một tiếng "tiểu thư” đầy ấm ức: "Vừa rồi ta nhận được tin tức, Vương gia đã sai người tổ chức một buổi thi hội tại Mông gia trang, thậm chí còn viết riêng một bài thơ tình dành cho Đỗ Nguyệt Nhi - một trong mười đại mỹ nhân thiên hạ, thật sự khiến ta tức muốn chết!"

"ðm

Tư Mã Lan tỏ vẻ tò mò: "Bài thơ nào vậy?"

Tư Mã Qua lầm bầm đọc với vẻ bất mãn:

"Nam phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập."

“Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc."

"Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc?"

"Giai nhân nan tái đắc!"

“Tiểu thư, Vương gia tuy ở bên người, nhưng lại vì Đỗ Nguyệt Nhi mà viết thơ, người nói xem, Vương gia có phải là ăn trong nồi nhìn trong bát không?”

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Lúc này, tại lối vào của Thập Vạn Đại Sơn. 'Tư Mã Lan đưa mắt nhìn theo bóng lưng Hạ Thiên đang dần khuất dạng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không nỡ, miệng lẩm bẩm: "Vương gia, trong núisâu hiểm trở nguy nan, người hãy bảo trọng nhé!""Tại sơn cốc Thần Long, ta sẽ trông coi tốt gia sản của Vương phủ."Phía sau nàng, Tư Mã Qua có vẻ khó hiểu h iểu thư, bố trí của Vương gia đã hoàn tất, sao không trực tiếp sai Triệu Tử Thường tướng quân tiến vào núi?”"Tại sao Vương gia phải tự mình liều mạng vào núi?" Trong mắt Tư Mã Lan lóe lên ánh sáng trí tuệ: "Tuy Vương gia đã để Đại tổng đốc nhập cuộc, nhưng kẻ đó là một tên điên, không thể dùng lý lẽ thường tình đểđoán định hành vi của hẳn.""Vương gia nói, binh vô thường thế, thuỷ vô thường hình, trận chiến này, hắn phải tự mình chỉ huy tại trận mới yên tâm.""Còn một điều quan trọng hơn... hắn muốn tự tay báo thù cho Bạch tổng quản!"Tư Mã Qua khẽ cắn môi đỏ mấy cái rồi mới lên tiếng: "Tiểu thư, Bạch tổng quản là nữ tử, vốn có tình cảm khá sâu đậm với Vương gia, hằng ngày lại ở bên cạnh thân cận, tiểu thư không lo họ xảy ra chuyện gì sao?"Gió núi bỗng thổi loạn mái tóc dài của Tư Mã Lan.Nhưng nàng lập tức giơ bàn tay ngọc lên vuốt lại mái tóc rối bên tai, ngước nhìn đám núi non hiểm trở: "Đối với Vương gia, Bạch tổng quản như người thân.""Bạch tổng quản cũng coi Vương gia là người thân!" "Ngươi không cần lo lắng!""Ta tin tưởng Vương gia!"Tư Mã Qua lại cắn môi đỏ: "Đêm đó, Vương gia và Bạch Phượng có hẹn gặp nhau trong khu rừng nhỏ, sau đó Bạch Phượng đã ngoan ngoãn quy phục trở về thành.""Mấy ngày nay, nàng ta vẫn liên lạc với Vương gia thường xuyên.""Tiểu thư à, muốn một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, có nhiều cách, nhưng cách trực tiếp nhất là chiếm lấy thân xác của nàng ta.""Ban đầu Bạch Phượng đã thề sẽ giết Vương gia, nhưng chỉ sau một lần gặp gỡ trong khu rừng nhỏ, nàng ta đã đổi ý.""Chẳng lẽ trong khu rừng nhỏ đó, họ đã xảy ra chuyện gì?""Nên Bạch Phượng mới tình nguyện quy phục trong thời gian ngắn?"“Xi...”Tư Mã Lan bày ra vẻ mặt quở trách, giơ ngón tay ngọc lên nhẹ nhàng gõ lên trán Tư Mã Qua: "Vương gia chọn gặp Bạch Phượng tại khu rừng nhỏ chủ yếu làđể tránh tai mắt người ngoài.""Vương gia thông minh sâu xa như biển cả, thu phục Bạch Phượng mà không cần dùng đến mỹ nam kết""Những điều này, ngươi có thể suy luận ra mới phải!"Nói đến đây, trong mắt Tư Mã Lan toát lên vẻ nghỉ hoặc: "Tiểu Qua, rốt cuộc ngươi muốn nói gì vậy?”"Tiểu thư..."Tư Mã Qua gọi một tiếng "tiểu thư” đầy ấm ức: "Vừa rồi ta nhận được tin tức, Vương gia đã sai người tổ chức một buổi thi hội tại Mông gia trang, thậm chí còn viết riêng một bài thơ tình dành cho Đỗ Nguyệt Nhi - một trong mười đại mỹ nhân thiên hạ, thật sự khiến ta tức muốn chết!""ðmTư Mã Lan tỏ vẻ tò mò: "Bài thơ nào vậy?"Tư Mã Qua lầm bầm đọc với vẻ bất mãn:"Nam phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập."“Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.""Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc?""Giai nhân nan tái đắc!"“Tiểu thư, Vương gia tuy ở bên người, nhưng lại vì Đỗ Nguyệt Nhi mà viết thơ, người nói xem, Vương gia có phải là ăn trong nồi nhìn trong bát không?”

Chương 487: C487: Tại sơn cốc thần long