Tác giả:

Tên Hán Việt: 009 quái vật thanh trừ kế hoạch/ 009怪物清除计划 Độ dài: 26 chương + 18 ngoại truyện Văn án 1: Từ lúc bố mẹ ra đi, anh trai là người nuôi nấng tôi, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp. Nhưng rồi một hôm tôi phát hiện trong phòng anh có hàng nghìn tấm ảnh, tất cả đều chụp tôi ở các độ tuổi khác nhau. Văn án 2: Lẽ ra tôi là một đứa bé mồ côi. Cho đến khi người anh chết đuối và mất tích của tôi trở về với một khối tài sản khổng lồ. Anh ấy nhận nuôi tôi. Nhìn bề ngoài, chúng tôi là cặp anh em sống với nhau rất hòa thuận. Nhưng thực chất, tôi có một bí mật, đó là anh ấy từng chết vì tôi. Tôi dần phát hiện anh ấy cũng che giấu vô số bí mật. Dưới tầng hầm của anh ấy có vô số bức ảnh chụp tôi lớn lên. Bố tôi và rất nhiều người đều bị anh giết. Hóa ra anh là con quái vật không có tình người. Và nhiều năm trước, tôi đã lỡ giao ước với con quái vật này. ___ Khi tôi chào đời, thầy bói bảo tôi không sống quá 18 tuổi. Ông ta còn nói tôi là điềm xấu, chỉ có mang họa đến cho…

Chương 78: C78: 5.14

Dinh Thự RubikTác giả: Khuyết DanhTruyện Linh DịTên Hán Việt: 009 quái vật thanh trừ kế hoạch/ 009怪物清除计划 Độ dài: 26 chương + 18 ngoại truyện Văn án 1: Từ lúc bố mẹ ra đi, anh trai là người nuôi nấng tôi, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp. Nhưng rồi một hôm tôi phát hiện trong phòng anh có hàng nghìn tấm ảnh, tất cả đều chụp tôi ở các độ tuổi khác nhau. Văn án 2: Lẽ ra tôi là một đứa bé mồ côi. Cho đến khi người anh chết đuối và mất tích của tôi trở về với một khối tài sản khổng lồ. Anh ấy nhận nuôi tôi. Nhìn bề ngoài, chúng tôi là cặp anh em sống với nhau rất hòa thuận. Nhưng thực chất, tôi có một bí mật, đó là anh ấy từng chết vì tôi. Tôi dần phát hiện anh ấy cũng che giấu vô số bí mật. Dưới tầng hầm của anh ấy có vô số bức ảnh chụp tôi lớn lên. Bố tôi và rất nhiều người đều bị anh giết. Hóa ra anh là con quái vật không có tình người. Và nhiều năm trước, tôi đã lỡ giao ước với con quái vật này. ___ Khi tôi chào đời, thầy bói bảo tôi không sống quá 18 tuổi. Ông ta còn nói tôi là điềm xấu, chỉ có mang họa đến cho… "Anh Lâm Việt?"Điền Mịch ôm tôi, tôi vẫn còn hơi yếu vì vừa nhập thể."Nó đâu? A Trữ đâu?""Anh còn lo cho anh ta, anh ta đáng lẽ phải chết từ lâu rồi!" Điền Mịch nức nở mắng tôi.Sau này tôi hỏi liệu A Trữ có khả năng trở về không, nhưng Điền Mịch một mực phủ định.A Trữ nói cuộc sống như vậy không có ý nghĩa, cho nên nó đã rời đi, nhưng tôi nghĩ không phải như vậy.Bởi nó là em trai của tôi, là người thân duy nhất đã gắn bó bên nhau hơn hai mươi năm.Tôi không trách nó, cũng không quên nó, nó sẽ vẫn mãi ở đó."Sao anh lại ngẩn ngơ thế, qua đây chọn váy cưới giúp em đi!" Điền Mịch bĩu môi, không vui nhìn tôi, "Bộ nào đẹp?""Bộ thứ hai.""Gì vậy? Anh mới nói bộ thứ hai không đẹp mà.""Hả? Anh nhớ nhầm.""Sao dạo này anh đãng trí thế? Vừa mới nói gì chớp mắt đã quên. Không khỏe à? Hay là cơ thể anh gặp vấn đề gì?" Điền Mịch cau mày."Không có gì." Tôi bất lực nắm tay cô ấy."Sao trên người anh lại mang theo thuốc lá? Không phải anh không hút thuốc sao?" Điền Mịch phát hiện hộp thuốc trong túi áo của tôi."Đối tác tặng.""Mở ra rồi, anh hút à?""Không có."Tôi ôm Điền Mịch, cuối cùng cũng dỗ được.Cô ấy đi thử váy cưới, còn tôi lặng lẽ ném hộp thuốc vào thùng rác.Chúng tôi sắp kết hôn rồi, tôi nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần của người còn lại.[Hết bộ 5]

"Anh Lâm Việt?"

Điền Mịch ôm tôi, tôi vẫn còn hơi yếu vì vừa nhập thể.

"Nó đâu? A Trữ đâu?"

"Anh còn lo cho anh ta, anh ta đáng lẽ phải chết từ lâu rồi!" Điền Mịch nức nở mắng tôi.

Sau này tôi hỏi liệu A Trữ có khả năng trở về không, nhưng Điền Mịch một mực phủ định.

A Trữ nói cuộc sống như vậy không có ý nghĩa, cho nên nó đã rời đi, nhưng tôi nghĩ không phải như vậy.

Bởi nó là em trai của tôi, là người thân duy nhất đã gắn bó bên nhau hơn hai mươi năm.

Tôi không trách nó, cũng không quên nó, nó sẽ vẫn mãi ở đó.

"Sao anh lại ngẩn ngơ thế, qua đây chọn váy cưới giúp em đi!" Điền Mịch bĩu môi, không vui nhìn tôi, "Bộ nào đẹp?"

"Bộ thứ hai."

"Gì vậy? Anh mới nói bộ thứ hai không đẹp mà."

"Hả? Anh nhớ nhầm."

"Sao dạo này anh đãng trí thế? Vừa mới nói gì chớp mắt đã quên. Không khỏe à? Hay là cơ thể anh gặp vấn đề gì?" Điền Mịch cau mày.

"Không có gì." Tôi bất lực nắm tay cô ấy.

"Sao trên người anh lại mang theo thuốc lá? Không phải anh không hút thuốc sao?" Điền Mịch phát hiện hộp thuốc trong túi áo của tôi.

"Đối tác tặng."

"Mở ra rồi, anh hút à?"

"Không có."

Tôi ôm Điền Mịch, cuối cùng cũng dỗ được.

Cô ấy đi thử váy cưới, còn tôi lặng lẽ ném hộp thuốc vào thùng rác.

Chúng tôi sắp kết hôn rồi, tôi nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần của người còn lại.

[Hết bộ 5]

Dinh Thự RubikTác giả: Khuyết DanhTruyện Linh DịTên Hán Việt: 009 quái vật thanh trừ kế hoạch/ 009怪物清除计划 Độ dài: 26 chương + 18 ngoại truyện Văn án 1: Từ lúc bố mẹ ra đi, anh trai là người nuôi nấng tôi, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp. Nhưng rồi một hôm tôi phát hiện trong phòng anh có hàng nghìn tấm ảnh, tất cả đều chụp tôi ở các độ tuổi khác nhau. Văn án 2: Lẽ ra tôi là một đứa bé mồ côi. Cho đến khi người anh chết đuối và mất tích của tôi trở về với một khối tài sản khổng lồ. Anh ấy nhận nuôi tôi. Nhìn bề ngoài, chúng tôi là cặp anh em sống với nhau rất hòa thuận. Nhưng thực chất, tôi có một bí mật, đó là anh ấy từng chết vì tôi. Tôi dần phát hiện anh ấy cũng che giấu vô số bí mật. Dưới tầng hầm của anh ấy có vô số bức ảnh chụp tôi lớn lên. Bố tôi và rất nhiều người đều bị anh giết. Hóa ra anh là con quái vật không có tình người. Và nhiều năm trước, tôi đã lỡ giao ước với con quái vật này. ___ Khi tôi chào đời, thầy bói bảo tôi không sống quá 18 tuổi. Ông ta còn nói tôi là điềm xấu, chỉ có mang họa đến cho… "Anh Lâm Việt?"Điền Mịch ôm tôi, tôi vẫn còn hơi yếu vì vừa nhập thể."Nó đâu? A Trữ đâu?""Anh còn lo cho anh ta, anh ta đáng lẽ phải chết từ lâu rồi!" Điền Mịch nức nở mắng tôi.Sau này tôi hỏi liệu A Trữ có khả năng trở về không, nhưng Điền Mịch một mực phủ định.A Trữ nói cuộc sống như vậy không có ý nghĩa, cho nên nó đã rời đi, nhưng tôi nghĩ không phải như vậy.Bởi nó là em trai của tôi, là người thân duy nhất đã gắn bó bên nhau hơn hai mươi năm.Tôi không trách nó, cũng không quên nó, nó sẽ vẫn mãi ở đó."Sao anh lại ngẩn ngơ thế, qua đây chọn váy cưới giúp em đi!" Điền Mịch bĩu môi, không vui nhìn tôi, "Bộ nào đẹp?""Bộ thứ hai.""Gì vậy? Anh mới nói bộ thứ hai không đẹp mà.""Hả? Anh nhớ nhầm.""Sao dạo này anh đãng trí thế? Vừa mới nói gì chớp mắt đã quên. Không khỏe à? Hay là cơ thể anh gặp vấn đề gì?" Điền Mịch cau mày."Không có gì." Tôi bất lực nắm tay cô ấy."Sao trên người anh lại mang theo thuốc lá? Không phải anh không hút thuốc sao?" Điền Mịch phát hiện hộp thuốc trong túi áo của tôi."Đối tác tặng.""Mở ra rồi, anh hút à?""Không có."Tôi ôm Điền Mịch, cuối cùng cũng dỗ được.Cô ấy đi thử váy cưới, còn tôi lặng lẽ ném hộp thuốc vào thùng rác.Chúng tôi sắp kết hôn rồi, tôi nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần của người còn lại.[Hết bộ 5]

Chương 78: C78: 5.14