Tác giả:

Tên Hán Việt: 009 quái vật thanh trừ kế hoạch/ 009怪物清除计划 Độ dài: 26 chương + 18 ngoại truyện Văn án 1: Từ lúc bố mẹ ra đi, anh trai là người nuôi nấng tôi, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp. Nhưng rồi một hôm tôi phát hiện trong phòng anh có hàng nghìn tấm ảnh, tất cả đều chụp tôi ở các độ tuổi khác nhau. Văn án 2: Lẽ ra tôi là một đứa bé mồ côi. Cho đến khi người anh chết đuối và mất tích của tôi trở về với một khối tài sản khổng lồ. Anh ấy nhận nuôi tôi. Nhìn bề ngoài, chúng tôi là cặp anh em sống với nhau rất hòa thuận. Nhưng thực chất, tôi có một bí mật, đó là anh ấy từng chết vì tôi. Tôi dần phát hiện anh ấy cũng che giấu vô số bí mật. Dưới tầng hầm của anh ấy có vô số bức ảnh chụp tôi lớn lên. Bố tôi và rất nhiều người đều bị anh giết. Hóa ra anh là con quái vật không có tình người. Và nhiều năm trước, tôi đã lỡ giao ước với con quái vật này. ___ Khi tôi chào đời, thầy bói bảo tôi không sống quá 18 tuổi. Ông ta còn nói tôi là điềm xấu, chỉ có mang họa đến cho…

Chương 91: C91: 6.16

Dinh Thự RubikTác giả: Khuyết DanhTruyện Linh DịTên Hán Việt: 009 quái vật thanh trừ kế hoạch/ 009怪物清除计划 Độ dài: 26 chương + 18 ngoại truyện Văn án 1: Từ lúc bố mẹ ra đi, anh trai là người nuôi nấng tôi, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp. Nhưng rồi một hôm tôi phát hiện trong phòng anh có hàng nghìn tấm ảnh, tất cả đều chụp tôi ở các độ tuổi khác nhau. Văn án 2: Lẽ ra tôi là một đứa bé mồ côi. Cho đến khi người anh chết đuối và mất tích của tôi trở về với một khối tài sản khổng lồ. Anh ấy nhận nuôi tôi. Nhìn bề ngoài, chúng tôi là cặp anh em sống với nhau rất hòa thuận. Nhưng thực chất, tôi có một bí mật, đó là anh ấy từng chết vì tôi. Tôi dần phát hiện anh ấy cũng che giấu vô số bí mật. Dưới tầng hầm của anh ấy có vô số bức ảnh chụp tôi lớn lên. Bố tôi và rất nhiều người đều bị anh giết. Hóa ra anh là con quái vật không có tình người. Và nhiều năm trước, tôi đã lỡ giao ước với con quái vật này. ___ Khi tôi chào đời, thầy bói bảo tôi không sống quá 18 tuổi. Ông ta còn nói tôi là điềm xấu, chỉ có mang họa đến cho… "À, chúng tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm chút thôi, dù gì cũng lâu rồi không gặp thêm ai nên có hơi kích động." Tôi cố gắng nở nụ cười, vừa giải thích vừa ôm chặt Mặc Ngôn.Bọn họ không nói nên lời, nhất là cô gái kia khóe môi còn giật giật: "Thế hai người có muốn đi cùng chúng tôi không? chúng tôi đã thiết lập khu vực an toàn, ở đó không có tang thi.""Không cần! Chỗ của chúng tôi cũng rất an toàn, không cần phiền phức như thế." Tôi xua tay, sau đó thấp giọng nói với Mặc Ngôn, "Đi thôi, nếu còn không đi, bọn họ sẽ giết anh, em sẽ chết cùng anh đấy."Anh nhìn tôi chằm chằm.Tôi cũng nhìn anh, những lúc thế này anh luôn luôn nhìn tôi như thế.Cuối cùng anh vẫn ôm tôi rời đi.Những người kia không đuổi theo, tôi lên xe rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.Chúng tôi về biệt thự.Tôi đóng cửa, kéo rèm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mặc Ngôn.Tên này thế mà thật sự muốn bỏ rơi tôi, sao anh dám chứ, không lẽ thấy tôi đối xử với anh tốt quá nên anh quên rằng trong cái nhà này tôi mới là chủ hay sao!"Anh không cần em nữa đúng không? Anh hận không thể ném em cho người khác hả?"Tôi từng bước tới gần, Mặc Ngôn từng bước lùi lại, mãi cho đến khi lưng đập vào vách tường mới bất lực đưa tay cản tôi."Em sớm đã nhìn ra rồi, anh cố ý giữ khoảng cách với em chỉ vì hôm nay đuổi em đi đúng không?" Tôi giận dỗi đánh vào ngực anh.Sao anh dám làm vậy chứ!Anh thế mà không hỏi ý kiến của tôi đã lén tôi tự đưa ra quyết định!Mặc Ngôn lắc đầu, cố giải thích, muốn tôi hiểu giữa người và tang thi không có tương lai.Tôi để bụng anh là tang thi à?Nói đạo lý ai mà không biết, vấn đề là có làm được hay không mà thôi.Tôi kiễng chân hôn lên môi anh.Rất lạnh.Không hề có độ ấm.Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh lập tức chuyển sang màu đỏ tươi đáng sợ.

"À, chúng tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm chút thôi, dù gì cũng lâu rồi không gặp thêm ai nên có hơi kích động." Tôi cố gắng nở nụ cười, vừa giải thích vừa ôm chặt Mặc Ngôn.

Bọn họ không nói nên lời, nhất là cô gái kia khóe môi còn giật giật: "Thế hai người có muốn đi cùng chúng tôi không? chúng tôi đã thiết lập khu vực an toàn, ở đó không có tang thi."

"Không cần! Chỗ của chúng tôi cũng rất an toàn, không cần phiền phức như thế." Tôi xua tay, sau đó thấp giọng nói với Mặc Ngôn, "Đi thôi, nếu còn không đi, bọn họ sẽ giết anh, em sẽ chết cùng anh đấy."

Anh nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cũng nhìn anh, những lúc thế này anh luôn luôn nhìn tôi như thế.

Cuối cùng anh vẫn ôm tôi rời đi.

Những người kia không đuổi theo, tôi lên xe rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi về biệt thự.

Tôi đóng cửa, kéo rèm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mặc Ngôn.

Tên này thế mà thật sự muốn bỏ rơi tôi, sao anh dám chứ, không lẽ thấy tôi đối xử với anh tốt quá nên anh quên rằng trong cái nhà này tôi mới là chủ hay sao!

"Anh không cần em nữa đúng không? Anh hận không thể ném em cho người khác hả?"

Tôi từng bước tới gần, Mặc Ngôn từng bước lùi lại, mãi cho đến khi lưng đập vào vách tường mới bất lực đưa tay cản tôi.

"Em sớm đã nhìn ra rồi, anh cố ý giữ khoảng cách với em chỉ vì hôm nay đuổi em đi đúng không?" Tôi giận dỗi đánh vào ngực anh.

Sao anh dám làm vậy chứ!

Anh thế mà không hỏi ý kiến của tôi đã lén tôi tự đưa ra quyết định!

Mặc Ngôn lắc đầu, cố giải thích, muốn tôi hiểu giữa người và tang thi không có tương lai.

Tôi để bụng anh là tang thi à?

Nói đạo lý ai mà không biết, vấn đề là có làm được hay không mà thôi.

Tôi kiễng chân hôn lên môi anh.

Rất lạnh.

Không hề có độ ấm.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh lập tức chuyển sang màu đỏ tươi đáng sợ.

Dinh Thự RubikTác giả: Khuyết DanhTruyện Linh DịTên Hán Việt: 009 quái vật thanh trừ kế hoạch/ 009怪物清除计划 Độ dài: 26 chương + 18 ngoại truyện Văn án 1: Từ lúc bố mẹ ra đi, anh trai là người nuôi nấng tôi, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp. Nhưng rồi một hôm tôi phát hiện trong phòng anh có hàng nghìn tấm ảnh, tất cả đều chụp tôi ở các độ tuổi khác nhau. Văn án 2: Lẽ ra tôi là một đứa bé mồ côi. Cho đến khi người anh chết đuối và mất tích của tôi trở về với một khối tài sản khổng lồ. Anh ấy nhận nuôi tôi. Nhìn bề ngoài, chúng tôi là cặp anh em sống với nhau rất hòa thuận. Nhưng thực chất, tôi có một bí mật, đó là anh ấy từng chết vì tôi. Tôi dần phát hiện anh ấy cũng che giấu vô số bí mật. Dưới tầng hầm của anh ấy có vô số bức ảnh chụp tôi lớn lên. Bố tôi và rất nhiều người đều bị anh giết. Hóa ra anh là con quái vật không có tình người. Và nhiều năm trước, tôi đã lỡ giao ước với con quái vật này. ___ Khi tôi chào đời, thầy bói bảo tôi không sống quá 18 tuổi. Ông ta còn nói tôi là điềm xấu, chỉ có mang họa đến cho… "À, chúng tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm chút thôi, dù gì cũng lâu rồi không gặp thêm ai nên có hơi kích động." Tôi cố gắng nở nụ cười, vừa giải thích vừa ôm chặt Mặc Ngôn.Bọn họ không nói nên lời, nhất là cô gái kia khóe môi còn giật giật: "Thế hai người có muốn đi cùng chúng tôi không? chúng tôi đã thiết lập khu vực an toàn, ở đó không có tang thi.""Không cần! Chỗ của chúng tôi cũng rất an toàn, không cần phiền phức như thế." Tôi xua tay, sau đó thấp giọng nói với Mặc Ngôn, "Đi thôi, nếu còn không đi, bọn họ sẽ giết anh, em sẽ chết cùng anh đấy."Anh nhìn tôi chằm chằm.Tôi cũng nhìn anh, những lúc thế này anh luôn luôn nhìn tôi như thế.Cuối cùng anh vẫn ôm tôi rời đi.Những người kia không đuổi theo, tôi lên xe rồi mới dám thở phào nhẹ nhõm.Chúng tôi về biệt thự.Tôi đóng cửa, kéo rèm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mặc Ngôn.Tên này thế mà thật sự muốn bỏ rơi tôi, sao anh dám chứ, không lẽ thấy tôi đối xử với anh tốt quá nên anh quên rằng trong cái nhà này tôi mới là chủ hay sao!"Anh không cần em nữa đúng không? Anh hận không thể ném em cho người khác hả?"Tôi từng bước tới gần, Mặc Ngôn từng bước lùi lại, mãi cho đến khi lưng đập vào vách tường mới bất lực đưa tay cản tôi."Em sớm đã nhìn ra rồi, anh cố ý giữ khoảng cách với em chỉ vì hôm nay đuổi em đi đúng không?" Tôi giận dỗi đánh vào ngực anh.Sao anh dám làm vậy chứ!Anh thế mà không hỏi ý kiến của tôi đã lén tôi tự đưa ra quyết định!Mặc Ngôn lắc đầu, cố giải thích, muốn tôi hiểu giữa người và tang thi không có tương lai.Tôi để bụng anh là tang thi à?Nói đạo lý ai mà không biết, vấn đề là có làm được hay không mà thôi.Tôi kiễng chân hôn lên môi anh.Rất lạnh.Không hề có độ ấm.Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh lập tức chuyển sang màu đỏ tươi đáng sợ.

Chương 91: C91: 6.16