"Trần Trường An." "Ngươi đi đi!" Đi ư? Trần Trường An nhìn về phía sư phụ đang mặc một bộ váy dài màu tím, khí chất cao quý, dung mạo tuyệt mỹ, ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ khó hiểu. "Sư phụ, thế này là sao?" "Đệ tử còn muốn đi theo bên cạnh sư phụ, đệ tử không muốn rời xa sư phụ đâu." Trần Trường An nói với giọng điệu không nỡ. Nghe thấy lời này, gương mặt tuyệt mỹ của sư phụ xinh đẹp cũng lộ chút cảm xúc. Nhưng đây tuyệt đối không phải là xúc động, mà là đang cố gắng kiềm chế sự chán ngấy trong lòng. "Mười ngàn năm!" "Ròng rã mười ngàn năm!" "Ngươi có biết vi sư đã trải qua mười ngàn năm như thế nào không?" Sư phụ xinh đẹp lạnh lùng hỏi. "Đương nhiên là biết rồi." "Mười ngàn năm qua, sư phụ có sự đồng hành của con, không còn cô độc, tất nhiên là vui vẻ, hạnh phúc, mỗi ngày. trong mười ngàn năm qua đều được hạnh phúc bao bọc!" Trần Trường An cười nói. Vui vẻ? Hạnh phúc? Còn được hạnh phúc bao bọc? Phi! Mục Vân Dao nhìn Trần Trường An đang mỉm cười, hận không thể tát cho hắn một cái!…
Chương 380: C380: Ngươi chính là trần trường an
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô ĐịchTác giả: SS TầnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp"Trần Trường An." "Ngươi đi đi!" Đi ư? Trần Trường An nhìn về phía sư phụ đang mặc một bộ váy dài màu tím, khí chất cao quý, dung mạo tuyệt mỹ, ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ khó hiểu. "Sư phụ, thế này là sao?" "Đệ tử còn muốn đi theo bên cạnh sư phụ, đệ tử không muốn rời xa sư phụ đâu." Trần Trường An nói với giọng điệu không nỡ. Nghe thấy lời này, gương mặt tuyệt mỹ của sư phụ xinh đẹp cũng lộ chút cảm xúc. Nhưng đây tuyệt đối không phải là xúc động, mà là đang cố gắng kiềm chế sự chán ngấy trong lòng. "Mười ngàn năm!" "Ròng rã mười ngàn năm!" "Ngươi có biết vi sư đã trải qua mười ngàn năm như thế nào không?" Sư phụ xinh đẹp lạnh lùng hỏi. "Đương nhiên là biết rồi." "Mười ngàn năm qua, sư phụ có sự đồng hành của con, không còn cô độc, tất nhiên là vui vẻ, hạnh phúc, mỗi ngày. trong mười ngàn năm qua đều được hạnh phúc bao bọc!" Trần Trường An cười nói. Vui vẻ? Hạnh phúc? Còn được hạnh phúc bao bọc? Phi! Mục Vân Dao nhìn Trần Trường An đang mỉm cười, hận không thể tát cho hắn một cái!… "Ngươi là người phương nào?", Ân Thiên Tử lạnh lùng hỏi."Ngươi không biết hắn sao?"Câu này của Ân Thiên Tử khiến Ân Thiên Chính lập tức phát điên! Ngươi không biết người ta thì ngươi đi trêu chọc người ta làm cái gì?Bây giờ Ân gia bị ngươi hại thành thế này, ngươi còn mặt mũi hỏi người ta là sao?"Ân Thiên Chính, ngươi thật là to gan, lại dám nói chuyện với ta như thế sao?", Ân Thiên Tử lạnh lùng nhìn Ân Thiên Chính.Quan hệ huynh đệ giữa hai người từ nhỏ đã chẳng ra cái gì, hơn nữa Ân Thiên Tử kiêu ngạo không coi ai ra gì, chưa bao giờ đặt bất cứ ai vào mắt.Bây giờ đến cả đệ đệ kém cỏi này cũng dám nói chuyện như vậy với mình, chuyện này khiến Ân Thiên Tử vô cùng khó chịu."Tại sao ta lại không dám?”"Ân gia đã chết hết rồi, ta còn có gì mà không dám làm?”"Ân Thiên Tử, ngươi chính là tội đồ của Ân Gia"."Nếu không phải tại ngươi, Ân gia sao có thể thành ra thế này chứ?""Ngươi không quen hắn, vậy ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi trêu chọc người ta để làm cái gì?""Giờ ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi người ta là ai"."Mẹ kiếp, ta... ta thật sự muốn g**t ch*t ngươi!"Vốn dĩ Ân Thiên Chính thật sự sợ Ân Thiên Tử, trước mặt hắn ta vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, nhưng bây giờ đã tới nước này rồi, gã còn sợ cái gì nữa chứ?Ngay cả chết gã còn không sợ, tại sao lại phải sợ Ân Thiên Tử chứ? Dù sao cũng sẽ chết, chết trong tay ai thì có khác gì nhau đâu?Hành động khác thường này của Ân Thiên Chính khiến Ân Thiên Tử ngẩn ra, rốt cuộc gã đang nói gì vậy?Mình trêu chọc người ta ư? Mình trêu chọc loại người này lúc nào? "Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế?" "Chuyện này có liên quan gì tới ta? Ta vẫn luôn bế quan nhiều năm nay mà"."Các người tự tìm đến phiền phức sao lại đổ lên ngươi ta chứ", Ân Thiên Tử lạnh lùng nói."Không liên quan gì tới ngươi ư?" "Được rồi, được rồi"."Hắn tên là Trần Trường An, bây giờ ngươi vẫn nói hắn không liên quan gì tới ngươi sao?", Ân Thiên Chính tức giận chất vấn."Hắn tên là gì thì liên quan gì tới ta, ta chả thèm quan tâm hắn là Trần...”"Trần Trường An?""Ngươi chính là Trần Trường An?”Ân Thiên Tử đột nhiên phản ứng lại, nhìn Trần Trường An với vẻ mặt khiếp sợ.Đây là người khiến Trường Tôn Tích Tuyết nhớ mãi không quên sao?Hắn ư?"Ân Thiên Tử, ngươi là Ân Thiên Tử"."Ta nhớ cái tên này, ta nhớ rất rõ!”Lần đầu tiên Trần Trường An thốt ra ba chữ Ân Thiên Tử, không hiểu sao Ngô Danh Đao có cảm giác rất quen thuộc.Sau khi Ân Thiên Tử xuất hiện, Ngô Danh Đao cảm thấy mình đã gặp qua người này, hơn nữa còn rất quen thuộc.Sự thù hận trong linh hồn khiến vẻ mặt Ngô Danh Đao lúc này đang vô cùng căng thẳng."Giữa ta và hắn ta đã xảy ra chuyện gì phải không?”"Ta phải nhớ, phải nhớ rõ mới đúng"."Nhưng tại sao ta lại không thể nhớ được?"Thấy bộ dạng này của Ngô Danh Đao, Đại Hoàng nhàn nhạt nói: "Ngươi có quen hắn, nhưng không phải đời này mà là đời trước".
"Ngươi là người phương nào?", Ân Thiên Tử lạnh lùng hỏi.
"Ngươi không biết hắn sao?"
Câu này của Ân Thiên Tử khiến Ân Thiên Chính lập tức phát điên! Ngươi không biết người ta thì ngươi đi trêu chọc người ta làm cái gì?
Bây giờ Ân gia bị ngươi hại thành thế này, ngươi còn mặt mũi hỏi người ta là sao?
"Ân Thiên Chính, ngươi thật là to gan, lại dám nói chuyện với ta như thế sao?", Ân Thiên Tử lạnh lùng nhìn Ân Thiên Chính.
Quan hệ huynh đệ giữa hai người từ nhỏ đã chẳng ra cái gì, hơn nữa Ân Thiên Tử kiêu ngạo không coi ai ra gì, chưa bao giờ đặt bất cứ ai vào mắt.
Bây giờ đến cả đệ đệ kém cỏi này cũng dám nói chuyện như vậy với mình, chuyện này khiến Ân Thiên Tử vô cùng khó chịu.
"Tại sao ta lại không dám?”
"Ân gia đã chết hết rồi, ta còn có gì mà không dám làm?”
"Ân Thiên Tử, ngươi chính là tội đồ của Ân Gia".
"Nếu không phải tại ngươi, Ân gia sao có thể thành ra thế này chứ?"
"Ngươi không quen hắn, vậy ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi trêu chọc người ta để làm cái gì?"
"Giờ ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi người ta là ai".
"Mẹ kiếp, ta... ta thật sự muốn g**t ch*t ngươi!"
Vốn dĩ Ân Thiên Chính thật sự sợ Ân Thiên Tử, trước mặt hắn ta vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, nhưng bây giờ đã tới nước này rồi, gã còn sợ cái gì nữa chứ?
Ngay cả chết gã còn không sợ, tại sao lại phải sợ Ân Thiên Tử chứ? Dù sao cũng sẽ chết, chết trong tay ai thì có khác gì nhau đâu?
Hành động khác thường này của Ân Thiên Chính khiến Ân Thiên Tử ngẩn ra, rốt cuộc gã đang nói gì vậy?
Mình trêu chọc người ta ư? Mình trêu chọc loại người này lúc nào? "Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế?" "Chuyện này có liên quan gì tới ta? Ta vẫn luôn bế quan nhiều năm nay mà".
"Các người tự tìm đến phiền phức sao lại đổ lên ngươi ta chứ", Ân Thiên Tử lạnh lùng nói.
"Không liên quan gì tới ngươi ư?" "Được rồi, được rồi".
"Hắn tên là Trần Trường An, bây giờ ngươi vẫn nói hắn không liên quan gì tới ngươi sao?", Ân Thiên Chính tức giận chất vấn.
"Hắn tên là gì thì liên quan gì tới ta, ta chả thèm quan tâm hắn là Trần...”
"Trần Trường An?"
"Ngươi chính là Trần Trường An?”
Ân Thiên Tử đột nhiên phản ứng lại, nhìn Trần Trường An với vẻ mặt khiếp sợ.
Đây là người khiến Trường Tôn Tích Tuyết nhớ mãi không quên sao?
Hắn ư?
"Ân Thiên Tử, ngươi là Ân Thiên Tử".
"Ta nhớ cái tên này, ta nhớ rất rõ!”
Lần đầu tiên Trần Trường An thốt ra ba chữ Ân Thiên Tử, không hiểu sao Ngô Danh Đao có cảm giác rất quen thuộc.
Sau khi Ân Thiên Tử xuất hiện, Ngô Danh Đao cảm thấy mình đã gặp qua người này, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Sự thù hận trong linh hồn khiến vẻ mặt Ngô Danh Đao lúc này đang vô cùng căng thẳng.
"Giữa ta và hắn ta đã xảy ra chuyện gì phải không?”
"Ta phải nhớ, phải nhớ rõ mới đúng".
"Nhưng tại sao ta lại không thể nhớ được?"
Thấy bộ dạng này của Ngô Danh Đao, Đại Hoàng nhàn nhạt nói: "Ngươi có quen hắn, nhưng không phải đời này mà là đời trước".
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô ĐịchTác giả: SS TầnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp"Trần Trường An." "Ngươi đi đi!" Đi ư? Trần Trường An nhìn về phía sư phụ đang mặc một bộ váy dài màu tím, khí chất cao quý, dung mạo tuyệt mỹ, ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ khó hiểu. "Sư phụ, thế này là sao?" "Đệ tử còn muốn đi theo bên cạnh sư phụ, đệ tử không muốn rời xa sư phụ đâu." Trần Trường An nói với giọng điệu không nỡ. Nghe thấy lời này, gương mặt tuyệt mỹ của sư phụ xinh đẹp cũng lộ chút cảm xúc. Nhưng đây tuyệt đối không phải là xúc động, mà là đang cố gắng kiềm chế sự chán ngấy trong lòng. "Mười ngàn năm!" "Ròng rã mười ngàn năm!" "Ngươi có biết vi sư đã trải qua mười ngàn năm như thế nào không?" Sư phụ xinh đẹp lạnh lùng hỏi. "Đương nhiên là biết rồi." "Mười ngàn năm qua, sư phụ có sự đồng hành của con, không còn cô độc, tất nhiên là vui vẻ, hạnh phúc, mỗi ngày. trong mười ngàn năm qua đều được hạnh phúc bao bọc!" Trần Trường An cười nói. Vui vẻ? Hạnh phúc? Còn được hạnh phúc bao bọc? Phi! Mục Vân Dao nhìn Trần Trường An đang mỉm cười, hận không thể tát cho hắn một cái!… "Ngươi là người phương nào?", Ân Thiên Tử lạnh lùng hỏi."Ngươi không biết hắn sao?"Câu này của Ân Thiên Tử khiến Ân Thiên Chính lập tức phát điên! Ngươi không biết người ta thì ngươi đi trêu chọc người ta làm cái gì?Bây giờ Ân gia bị ngươi hại thành thế này, ngươi còn mặt mũi hỏi người ta là sao?"Ân Thiên Chính, ngươi thật là to gan, lại dám nói chuyện với ta như thế sao?", Ân Thiên Tử lạnh lùng nhìn Ân Thiên Chính.Quan hệ huynh đệ giữa hai người từ nhỏ đã chẳng ra cái gì, hơn nữa Ân Thiên Tử kiêu ngạo không coi ai ra gì, chưa bao giờ đặt bất cứ ai vào mắt.Bây giờ đến cả đệ đệ kém cỏi này cũng dám nói chuyện như vậy với mình, chuyện này khiến Ân Thiên Tử vô cùng khó chịu."Tại sao ta lại không dám?”"Ân gia đã chết hết rồi, ta còn có gì mà không dám làm?”"Ân Thiên Tử, ngươi chính là tội đồ của Ân Gia"."Nếu không phải tại ngươi, Ân gia sao có thể thành ra thế này chứ?""Ngươi không quen hắn, vậy ta hỏi ngươi, lúc trước ngươi trêu chọc người ta để làm cái gì?""Giờ ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi người ta là ai"."Mẹ kiếp, ta... ta thật sự muốn g**t ch*t ngươi!"Vốn dĩ Ân Thiên Chính thật sự sợ Ân Thiên Tử, trước mặt hắn ta vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, nhưng bây giờ đã tới nước này rồi, gã còn sợ cái gì nữa chứ?Ngay cả chết gã còn không sợ, tại sao lại phải sợ Ân Thiên Tử chứ? Dù sao cũng sẽ chết, chết trong tay ai thì có khác gì nhau đâu?Hành động khác thường này của Ân Thiên Chính khiến Ân Thiên Tử ngẩn ra, rốt cuộc gã đang nói gì vậy?Mình trêu chọc người ta ư? Mình trêu chọc loại người này lúc nào? "Ngươi đang nói vớ vẩn gì thế?" "Chuyện này có liên quan gì tới ta? Ta vẫn luôn bế quan nhiều năm nay mà"."Các người tự tìm đến phiền phức sao lại đổ lên ngươi ta chứ", Ân Thiên Tử lạnh lùng nói."Không liên quan gì tới ngươi ư?" "Được rồi, được rồi"."Hắn tên là Trần Trường An, bây giờ ngươi vẫn nói hắn không liên quan gì tới ngươi sao?", Ân Thiên Chính tức giận chất vấn."Hắn tên là gì thì liên quan gì tới ta, ta chả thèm quan tâm hắn là Trần...”"Trần Trường An?""Ngươi chính là Trần Trường An?”Ân Thiên Tử đột nhiên phản ứng lại, nhìn Trần Trường An với vẻ mặt khiếp sợ.Đây là người khiến Trường Tôn Tích Tuyết nhớ mãi không quên sao?Hắn ư?"Ân Thiên Tử, ngươi là Ân Thiên Tử"."Ta nhớ cái tên này, ta nhớ rất rõ!”Lần đầu tiên Trần Trường An thốt ra ba chữ Ân Thiên Tử, không hiểu sao Ngô Danh Đao có cảm giác rất quen thuộc.Sau khi Ân Thiên Tử xuất hiện, Ngô Danh Đao cảm thấy mình đã gặp qua người này, hơn nữa còn rất quen thuộc.Sự thù hận trong linh hồn khiến vẻ mặt Ngô Danh Đao lúc này đang vô cùng căng thẳng."Giữa ta và hắn ta đã xảy ra chuyện gì phải không?”"Ta phải nhớ, phải nhớ rõ mới đúng"."Nhưng tại sao ta lại không thể nhớ được?"Thấy bộ dạng này của Ngô Danh Đao, Đại Hoàng nhàn nhạt nói: "Ngươi có quen hắn, nhưng không phải đời này mà là đời trước".