Tác giả:

Vạn Kì ôm máy ảnh yên lặng nhìn tình cảnh trong nhà. Cha mẹ cô đều đã biến thành zombie, đang du đãng trong phòng khách, đụng đổ không ít đồ. Nói thật, Vạn Kì không hề có cảm giác gì khi thấy cha mẹ đều biến thành zombie. Chính cô cũng không hiểu nổi cảm xúc của bản thân nữa. Từ nhỏ cô đã vô cảm với mọi thứ, bất kể là thứ gì cô cũng không thể nặng lòng, thậm chí chưa từng khóc vì bất cứ ai hay việc gì. Cảm xúc bình thản đến đáng sợ, không thể dao động dù cho có bị hù dọa hay chọc tức. Khi mới biết chuyện này, cha mẹ Vạn Kì rất lo lắng, đưa cô đi khắp nơi khám bệnh, tốn rất nhiều tiền của để chữa trị, thế nhưng đều không trị được, lâu dần họ cũng chỉ có thể bất lực trước tình cảnh của con gái, cố gắng bù đắp lại cho cô bằng vật chất và tình yêu thương. Sau, Vạn Kì 15 tuổi, hiểu rõ tâm lý đau buồn của cha mẹ, vì để họ vui lòng, cô bắt đầu tập mỉm cười, tập rơi nước mắt, tập sợ hãi, thậm chí phải học cả bộ dạng tức giận của người khác. Khi thấy Vạn Kì đột nhiên có chuyển biến tốt, quả…

Truyện chữ