Vạn Kì ôm máy ảnh yên lặng nhìn tình cảnh trong nhà. Cha mẹ cô đều đã biến thành zombie, đang du đãng trong phòng khách, đụng đổ không ít đồ. Nói thật, Vạn Kì không hề có cảm giác gì khi thấy cha mẹ đều biến thành zombie. Chính cô cũng không hiểu nổi cảm xúc của bản thân nữa. Từ nhỏ cô đã vô cảm với mọi thứ, bất kể là thứ gì cô cũng không thể nặng lòng, thậm chí chưa từng khóc vì bất cứ ai hay việc gì. Cảm xúc bình thản đến đáng sợ, không thể dao động dù cho có bị hù dọa hay chọc tức. Khi mới biết chuyện này, cha mẹ Vạn Kì rất lo lắng, đưa cô đi khắp nơi khám bệnh, tốn rất nhiều tiền của để chữa trị, thế nhưng đều không trị được, lâu dần họ cũng chỉ có thể bất lực trước tình cảnh của con gái, cố gắng bù đắp lại cho cô bằng vật chất và tình yêu thương. Sau, Vạn Kì 15 tuổi, hiểu rõ tâm lý đau buồn của cha mẹ, vì để họ vui lòng, cô bắt đầu tập mỉm cười, tập rơi nước mắt, tập sợ hãi, thậm chí phải học cả bộ dạng tức giận của người khác. Khi thấy Vạn Kì đột nhiên có chuyển biến tốt, quả…
Chương 35: ...Yêu a...
[Mau Xuyên] Mạt Thế Chi Ta Là Đóa Kì HoaTác giả: KasTruyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngVạn Kì ôm máy ảnh yên lặng nhìn tình cảnh trong nhà. Cha mẹ cô đều đã biến thành zombie, đang du đãng trong phòng khách, đụng đổ không ít đồ. Nói thật, Vạn Kì không hề có cảm giác gì khi thấy cha mẹ đều biến thành zombie. Chính cô cũng không hiểu nổi cảm xúc của bản thân nữa. Từ nhỏ cô đã vô cảm với mọi thứ, bất kể là thứ gì cô cũng không thể nặng lòng, thậm chí chưa từng khóc vì bất cứ ai hay việc gì. Cảm xúc bình thản đến đáng sợ, không thể dao động dù cho có bị hù dọa hay chọc tức. Khi mới biết chuyện này, cha mẹ Vạn Kì rất lo lắng, đưa cô đi khắp nơi khám bệnh, tốn rất nhiều tiền của để chữa trị, thế nhưng đều không trị được, lâu dần họ cũng chỉ có thể bất lực trước tình cảnh của con gái, cố gắng bù đắp lại cho cô bằng vật chất và tình yêu thương. Sau, Vạn Kì 15 tuổi, hiểu rõ tâm lý đau buồn của cha mẹ, vì để họ vui lòng, cô bắt đầu tập mỉm cười, tập rơi nước mắt, tập sợ hãi, thậm chí phải học cả bộ dạng tức giận của người khác. Khi thấy Vạn Kì đột nhiên có chuyển biến tốt, quả… " tức phụ nhi, nàng vì sao còn chưa tỉnh lại?..."" Ta đã vì nàng tìm được một khối thân thể thật tốt, vì nàng trở thành chúa tể của thế giới này, nàng vì sao vẫn không chịu mở mắt nhìn ta a?..."" Chẳng lẽ nàng vẫn còn giận? Tức phụ nhi, ta thật xin lỗi mà...."" Là ta không đúng, ta xin lỗi nàng..."" Nếu lúc đó ta biết đó là nàng ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn như vậy, ta biết lỗi rồi mà, cầu xin nàng mở mắt ra nhìn ta đi..."Dịch Hồi ngồi bên chiếc quan tài băng điêu khắc đẹp đẽ, ôn nhu nhìn kẻ nằm trong áo quan, dịu dàng lưu luyến mà cầu khẩn.Rõ ràng đã là nhân thượng nhân, rõ ràng đã là chúa tể, rõ ràng đã muốn gì được nấy, cố tình hắn vẫn không có được thứ hắn muốn nhất.Khi hắn vừa thức tỉnh, hắn cho rằng bản thân đã phản bội ái nhân, đã yêu phải một người khác, vì thế hắn lựa chọn hủy diệt vết nhơ đó.Sau đó, trơ mắt nhìn hai hồn sáu phách của Vạn Kì rời đi mới nhận ra, người hắn vẫn luôn ngày đêm tơ tưởng nhớ mong lại vừa bị chính tay hắn g**t ch*t.Dịch Hồi hối hận.Hắn hối hắn vì sao muốn thức tỉnh, nếu hắn không thức tỉnh hắn cũng sẽ không ngu xuẩn lựa chọn hủy diệt nàng.Hắn hận hắn vô năng, rõ ràng có biện pháp cứu nàng nhưng lại không thể thực hiện, lực bất tòng tâm.Vì thế Dịch Hồi g**t ch*t kẻ khiến hắn thức tỉnh.Đông Cung Tịch Dương.Hủy diệt thứ khiến khắn không thể cứu nàng.Toàn bộ thế giới này.Kiếm tìm bộ thân thể tốt nhất, đẹp nhất, phù hợp độ cao nhất, đặt trong băng quan, phong ấn hồn phách của nàng vào trong thân thể ấy.Thế nhưng một năm, rồi mười năm, năm mươi năm trôi qua.Nàng chưa từng một lần tỉnh lại.Rõ ràng nàng còn thở, rõ ràng nàng còn sống, thế nhưng nàng không mở mắt, nàng không nói chuyện.Năm mươi bảy năm, bốn tháng, ba tuần, lẻ năm ngày.Dịch Hồi ra sức đối địch với thiên đạo, đối địch với pháp tắc, chỉ vì muốn bảo vệ thân thể của nàng, cái thân thể có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.Thời gian của hắn đã sắp hết rồi, hắn chỉ muốn được nhìn thấy tức phụ nhi của hắn lần cuối cùng, được nghe nàng nói chuyện, được đối diện với đôi mắt bĩnh tĩnh vô ba của nàng.Dù biết sẽ đau lắm, vì hắn có chết, nàng cũng sẽ không rơi lệ.Thế nhưng vẫn muốn a, làm sao được.Đó là yêu, nguyện ý nhận hết tổn thương chỉ vì một ánh mắt, một câu nói của ái nhân.Dịch Hồi thành kính cúi đầu hôn lên trán cô gái mĩ lệ đến thiên địa không dung trong quan tài, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, nói:" ta yêu nàng, yêu đến thiên hoang địa lão, đầu bạc răng long..."Một giọt huyết lệ trượt xuống từ khóe mắt nhẵn nhụi của Dịch Hồi như báo hiệu sự ra đi của một thế hệ vương giả..Vạn Kì mở mắt.Cô ôm lấy Dịch Hồi đang ghé vào cạnh quan tài.Cô ôn nhu hôn lên trán hắn như hắn đã từng làm.Cô không yêu hắn, thế nhưng điều đó không trở ngại việc cô đối tốt với hắn.Dịch Hồi luôn dành những thứ tốt nhất cho cô, luôn bao dung cô, sủng ái cô.Ngay đến một giây cuối đời, hắn cũng chỉ muốn được ở bên cô, chỉ nói yêu cô.Vạn Kì là không có khả năng cảm động.Một hồn một phách của cô sớm đã bị đánh tan.Thế nhưng đổi lại, đại não của cô dị thường linh hoạt.Vạn Kì biết, cô tới muộn.Năm mươi bảy năm chờ đợi.Là đau khổ, là dằn vặt, Vạn Kì không biết.Cô chỉ biết, Dịch Hồi yêu cô, hắn làm mọi thứ đều vì cô, ngay cả chết đi cũng là vì thiêu đốt linh hồn để đối đầu với thiên đạo pháp tắc bảo vệ cái thân thể này mà chết.Cô muốn cho hắn đền bù xứng đáng, nhưng Vạn Kì biết, cô tới muộn.Hắn chết rồi.Vạn Kì cúi đầu, lẳng lặng ôm lấy cái xác của Dịch Hồi, thấp giọng thì thầm vào tai hắn:" ta cũng yêu chàng."Nước mắt lẳng lặng tích tụ, lẳng lặng rơi xuống, chạm vào khuôn mặt tuấn mĩ của Dịch Hồi.Nhu tình trong mắt cứ như hóa thành thực chất, toàn bộ đều hướng về một người, Dịch Hồi.Dù là giả dối, để hắn được hạnh phúc một lần đi.Vạn Kì rũ mắt, ôn nhu mỉm cười, hôn lên khóe môi Dịch Hồi.Cô đứng lên, đặt Dịch Hồi vào trong quan tài bằng băng.Không phải hắn muốn hủy diệt thế giới này sao?Dù là vì cô.Không phải hắn muốn chống lại thiên đạo pháp tắc sao?Cũng là vì cô.Vậy cô sẽ vì hắn thực hiện những thứ hắn muốn.Hủy diệt thế giới này.Chống lại thiên đạo pháp tắc.Vởi vì cô yêu hắn mà......Yêu a...*** Tác giả có lời muốn nói.Chưa có end nhé.*** Chuyên mục hàng ngày cầu chương.Look_Think_TalkHàng ngày cầu chương mới ~ ♥♥
" tức phụ nhi, nàng vì sao còn chưa tỉnh lại?..."
" Ta đã vì nàng tìm được một khối thân thể thật tốt, vì nàng trở thành chúa tể của thế giới này, nàng vì sao vẫn không chịu mở mắt nhìn ta a?..."
" Chẳng lẽ nàng vẫn còn giận? Tức phụ nhi, ta thật xin lỗi mà...."
" Là ta không đúng, ta xin lỗi nàng..."
" Nếu lúc đó ta biết đó là nàng ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn như vậy, ta biết lỗi rồi mà, cầu xin nàng mở mắt ra nhìn ta đi..."
Dịch Hồi ngồi bên chiếc quan tài băng điêu khắc đẹp đẽ, ôn nhu nhìn kẻ nằm trong áo quan, dịu dàng lưu luyến mà cầu khẩn.
Rõ ràng đã là nhân thượng nhân, rõ ràng đã là chúa tể, rõ ràng đã muốn gì được nấy, cố tình hắn vẫn không có được thứ hắn muốn nhất.
Khi hắn vừa thức tỉnh, hắn cho rằng bản thân đã phản bội ái nhân, đã yêu phải một người khác, vì thế hắn lựa chọn hủy diệt vết nhơ đó.
Sau đó, trơ mắt nhìn hai hồn sáu phách của Vạn Kì rời đi mới nhận ra, người hắn vẫn luôn ngày đêm tơ tưởng nhớ mong lại vừa bị chính tay hắn g**t ch*t.
Dịch Hồi hối hận.
Hắn hối hắn vì sao muốn thức tỉnh, nếu hắn không thức tỉnh hắn cũng sẽ không ngu xuẩn lựa chọn hủy diệt nàng.
Hắn hận hắn vô năng, rõ ràng có biện pháp cứu nàng nhưng lại không thể thực hiện, lực bất tòng tâm.
Vì thế Dịch Hồi g**t ch*t kẻ khiến hắn thức tỉnh.
Đông Cung Tịch Dương.
Hủy diệt thứ khiến khắn không thể cứu nàng.
Toàn bộ thế giới này.
Kiếm tìm bộ thân thể tốt nhất, đẹp nhất, phù hợp độ cao nhất, đặt trong băng quan, phong ấn hồn phách của nàng vào trong thân thể ấy.
Thế nhưng một năm, rồi mười năm, năm mươi năm trôi qua.
Nàng chưa từng một lần tỉnh lại.
Rõ ràng nàng còn thở, rõ ràng nàng còn sống, thế nhưng nàng không mở mắt, nàng không nói chuyện.
Năm mươi bảy năm, bốn tháng, ba tuần, lẻ năm ngày.
Dịch Hồi ra sức đối địch với thiên đạo, đối địch với pháp tắc, chỉ vì muốn bảo vệ thân thể của nàng, cái thân thể có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.
Thời gian của hắn đã sắp hết rồi, hắn chỉ muốn được nhìn thấy tức phụ nhi của hắn lần cuối cùng, được nghe nàng nói chuyện, được đối diện với đôi mắt bĩnh tĩnh vô ba của nàng.
Dù biết sẽ đau lắm, vì hắn có chết, nàng cũng sẽ không rơi lệ.
Thế nhưng vẫn muốn a, làm sao được.
Đó là yêu, nguyện ý nhận hết tổn thương chỉ vì một ánh mắt, một câu nói của ái nhân.
Dịch Hồi thành kính cúi đầu hôn lên trán cô gái mĩ lệ đến thiên địa không dung trong quan tài, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, nói:" ta yêu nàng, yêu đến thiên hoang địa lão, đầu bạc răng long..."
Một giọt huyết lệ trượt xuống từ khóe mắt nhẵn nhụi của Dịch Hồi như báo hiệu sự ra đi của một thế hệ vương giả.
.
Vạn Kì mở mắt.
Cô ôm lấy Dịch Hồi đang ghé vào cạnh quan tài.
Cô ôn nhu hôn lên trán hắn như hắn đã từng làm.
Cô không yêu hắn, thế nhưng điều đó không trở ngại việc cô đối tốt với hắn.
Dịch Hồi luôn dành những thứ tốt nhất cho cô, luôn bao dung cô, sủng ái cô.
Ngay đến một giây cuối đời, hắn cũng chỉ muốn được ở bên cô, chỉ nói yêu cô.
Vạn Kì là không có khả năng cảm động.
Một hồn một phách của cô sớm đã bị đánh tan.
Thế nhưng đổi lại, đại não của cô dị thường linh hoạt.
Vạn Kì biết, cô tới muộn.
Năm mươi bảy năm chờ đợi.
Là đau khổ, là dằn vặt, Vạn Kì không biết.
Cô chỉ biết, Dịch Hồi yêu cô, hắn làm mọi thứ đều vì cô, ngay cả chết đi cũng là vì thiêu đốt linh hồn để đối đầu với thiên đạo pháp tắc bảo vệ cái thân thể này mà chết.
Cô muốn cho hắn đền bù xứng đáng, nhưng Vạn Kì biết, cô tới muộn.
Hắn chết rồi.
Vạn Kì cúi đầu, lẳng lặng ôm lấy cái xác của Dịch Hồi, thấp giọng thì thầm vào tai hắn:" ta cũng yêu chàng."
Nước mắt lẳng lặng tích tụ, lẳng lặng rơi xuống, chạm vào khuôn mặt tuấn mĩ của Dịch Hồi.
Nhu tình trong mắt cứ như hóa thành thực chất, toàn bộ đều hướng về một người, Dịch Hồi.
Dù là giả dối, để hắn được hạnh phúc một lần đi.
Vạn Kì rũ mắt, ôn nhu mỉm cười, hôn lên khóe môi Dịch Hồi.
Cô đứng lên, đặt Dịch Hồi vào trong quan tài bằng băng.
Không phải hắn muốn hủy diệt thế giới này sao?
Dù là vì cô.
Không phải hắn muốn chống lại thiên đạo pháp tắc sao?
Cũng là vì cô.
Vậy cô sẽ vì hắn thực hiện những thứ hắn muốn.
Hủy diệt thế giới này.
Chống lại thiên đạo pháp tắc.
Vởi vì cô yêu hắn mà...
...
Yêu a...
*** Tác giả có lời muốn nói.
Chưa có end nhé.
*** Chuyên mục hàng ngày cầu chương.
Look_Think_Talk
Hàng ngày cầu chương mới ~ ♥♥
[Mau Xuyên] Mạt Thế Chi Ta Là Đóa Kì HoaTác giả: KasTruyện Hệ Thống, Truyện Mạt Thế, Truyện SủngVạn Kì ôm máy ảnh yên lặng nhìn tình cảnh trong nhà. Cha mẹ cô đều đã biến thành zombie, đang du đãng trong phòng khách, đụng đổ không ít đồ. Nói thật, Vạn Kì không hề có cảm giác gì khi thấy cha mẹ đều biến thành zombie. Chính cô cũng không hiểu nổi cảm xúc của bản thân nữa. Từ nhỏ cô đã vô cảm với mọi thứ, bất kể là thứ gì cô cũng không thể nặng lòng, thậm chí chưa từng khóc vì bất cứ ai hay việc gì. Cảm xúc bình thản đến đáng sợ, không thể dao động dù cho có bị hù dọa hay chọc tức. Khi mới biết chuyện này, cha mẹ Vạn Kì rất lo lắng, đưa cô đi khắp nơi khám bệnh, tốn rất nhiều tiền của để chữa trị, thế nhưng đều không trị được, lâu dần họ cũng chỉ có thể bất lực trước tình cảnh của con gái, cố gắng bù đắp lại cho cô bằng vật chất và tình yêu thương. Sau, Vạn Kì 15 tuổi, hiểu rõ tâm lý đau buồn của cha mẹ, vì để họ vui lòng, cô bắt đầu tập mỉm cười, tập rơi nước mắt, tập sợ hãi, thậm chí phải học cả bộ dạng tức giận của người khác. Khi thấy Vạn Kì đột nhiên có chuyển biến tốt, quả… " tức phụ nhi, nàng vì sao còn chưa tỉnh lại?..."" Ta đã vì nàng tìm được một khối thân thể thật tốt, vì nàng trở thành chúa tể của thế giới này, nàng vì sao vẫn không chịu mở mắt nhìn ta a?..."" Chẳng lẽ nàng vẫn còn giận? Tức phụ nhi, ta thật xin lỗi mà...."" Là ta không đúng, ta xin lỗi nàng..."" Nếu lúc đó ta biết đó là nàng ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn như vậy, ta biết lỗi rồi mà, cầu xin nàng mở mắt ra nhìn ta đi..."Dịch Hồi ngồi bên chiếc quan tài băng điêu khắc đẹp đẽ, ôn nhu nhìn kẻ nằm trong áo quan, dịu dàng lưu luyến mà cầu khẩn.Rõ ràng đã là nhân thượng nhân, rõ ràng đã là chúa tể, rõ ràng đã muốn gì được nấy, cố tình hắn vẫn không có được thứ hắn muốn nhất.Khi hắn vừa thức tỉnh, hắn cho rằng bản thân đã phản bội ái nhân, đã yêu phải một người khác, vì thế hắn lựa chọn hủy diệt vết nhơ đó.Sau đó, trơ mắt nhìn hai hồn sáu phách của Vạn Kì rời đi mới nhận ra, người hắn vẫn luôn ngày đêm tơ tưởng nhớ mong lại vừa bị chính tay hắn g**t ch*t.Dịch Hồi hối hận.Hắn hối hắn vì sao muốn thức tỉnh, nếu hắn không thức tỉnh hắn cũng sẽ không ngu xuẩn lựa chọn hủy diệt nàng.Hắn hận hắn vô năng, rõ ràng có biện pháp cứu nàng nhưng lại không thể thực hiện, lực bất tòng tâm.Vì thế Dịch Hồi g**t ch*t kẻ khiến hắn thức tỉnh.Đông Cung Tịch Dương.Hủy diệt thứ khiến khắn không thể cứu nàng.Toàn bộ thế giới này.Kiếm tìm bộ thân thể tốt nhất, đẹp nhất, phù hợp độ cao nhất, đặt trong băng quan, phong ấn hồn phách của nàng vào trong thân thể ấy.Thế nhưng một năm, rồi mười năm, năm mươi năm trôi qua.Nàng chưa từng một lần tỉnh lại.Rõ ràng nàng còn thở, rõ ràng nàng còn sống, thế nhưng nàng không mở mắt, nàng không nói chuyện.Năm mươi bảy năm, bốn tháng, ba tuần, lẻ năm ngày.Dịch Hồi ra sức đối địch với thiên đạo, đối địch với pháp tắc, chỉ vì muốn bảo vệ thân thể của nàng, cái thân thể có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.Thời gian của hắn đã sắp hết rồi, hắn chỉ muốn được nhìn thấy tức phụ nhi của hắn lần cuối cùng, được nghe nàng nói chuyện, được đối diện với đôi mắt bĩnh tĩnh vô ba của nàng.Dù biết sẽ đau lắm, vì hắn có chết, nàng cũng sẽ không rơi lệ.Thế nhưng vẫn muốn a, làm sao được.Đó là yêu, nguyện ý nhận hết tổn thương chỉ vì một ánh mắt, một câu nói của ái nhân.Dịch Hồi thành kính cúi đầu hôn lên trán cô gái mĩ lệ đến thiên địa không dung trong quan tài, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, nói:" ta yêu nàng, yêu đến thiên hoang địa lão, đầu bạc răng long..."Một giọt huyết lệ trượt xuống từ khóe mắt nhẵn nhụi của Dịch Hồi như báo hiệu sự ra đi của một thế hệ vương giả..Vạn Kì mở mắt.Cô ôm lấy Dịch Hồi đang ghé vào cạnh quan tài.Cô ôn nhu hôn lên trán hắn như hắn đã từng làm.Cô không yêu hắn, thế nhưng điều đó không trở ngại việc cô đối tốt với hắn.Dịch Hồi luôn dành những thứ tốt nhất cho cô, luôn bao dung cô, sủng ái cô.Ngay đến một giây cuối đời, hắn cũng chỉ muốn được ở bên cô, chỉ nói yêu cô.Vạn Kì là không có khả năng cảm động.Một hồn một phách của cô sớm đã bị đánh tan.Thế nhưng đổi lại, đại não của cô dị thường linh hoạt.Vạn Kì biết, cô tới muộn.Năm mươi bảy năm chờ đợi.Là đau khổ, là dằn vặt, Vạn Kì không biết.Cô chỉ biết, Dịch Hồi yêu cô, hắn làm mọi thứ đều vì cô, ngay cả chết đi cũng là vì thiêu đốt linh hồn để đối đầu với thiên đạo pháp tắc bảo vệ cái thân thể này mà chết.Cô muốn cho hắn đền bù xứng đáng, nhưng Vạn Kì biết, cô tới muộn.Hắn chết rồi.Vạn Kì cúi đầu, lẳng lặng ôm lấy cái xác của Dịch Hồi, thấp giọng thì thầm vào tai hắn:" ta cũng yêu chàng."Nước mắt lẳng lặng tích tụ, lẳng lặng rơi xuống, chạm vào khuôn mặt tuấn mĩ của Dịch Hồi.Nhu tình trong mắt cứ như hóa thành thực chất, toàn bộ đều hướng về một người, Dịch Hồi.Dù là giả dối, để hắn được hạnh phúc một lần đi.Vạn Kì rũ mắt, ôn nhu mỉm cười, hôn lên khóe môi Dịch Hồi.Cô đứng lên, đặt Dịch Hồi vào trong quan tài bằng băng.Không phải hắn muốn hủy diệt thế giới này sao?Dù là vì cô.Không phải hắn muốn chống lại thiên đạo pháp tắc sao?Cũng là vì cô.Vậy cô sẽ vì hắn thực hiện những thứ hắn muốn.Hủy diệt thế giới này.Chống lại thiên đạo pháp tắc.Vởi vì cô yêu hắn mà......Yêu a...*** Tác giả có lời muốn nói.Chưa có end nhé.*** Chuyên mục hàng ngày cầu chương.Look_Think_TalkHàng ngày cầu chương mới ~ ♥♥