Khuỵ Tự chậm rãi nâng cốc nước trên tay uống một ngụm, sau đó nhăn mày mà phun ra hết thảy ngụm nước vừa mới uống vào chưa kịp xuống cổ họng. nước này, thật quá khó uống đi, vốn không phải cho người uống a. Tiếp theo, Khuỵ Tự đặt cốc xuống, chạy một mạch tới nhà vệ, dùng hết sức vặn vòi nước, lấy nước rửa sạch răng hàm, sau đó phun ra mấy ngụm nước trắng, mùi vị của cốc nước kia như vẫn chưa hết, Khuỵ Tử không ngần ngại dùng bàn chải đánh răng, mà kĩ lưỡng đánh tới đánh lui, mùi kem đánh răng lan tỏa khắp miệng của Khuỵ Tử, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó, Khuỵ Tử rửa lại miệng mà khuôn mặt một lần, rồi lấy chiếc khăn lông mềm mịn lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn của mình. Khuỵ Tử hài lòng, bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhanh chân đi tới bàn, vứt cả cốc nước ra ngoài cửa sổ. Cả đời mình, Khuỵ Tử không thể chịu nổi những thứ khó nuốt như thế. Khuỵ Tử bước đến giường, chậm rãi đặt lưng xuống, đôi mắt nhắm nghiền lại, có chút mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. [Hệ thống] : "Thức thứ nhất, nữ…
Tác giả: