Thành Giang Ninh, trong ngõ Hoa Hoè có một tiểu viện lát đá xanh. Một cô bé đang lén lút, tránh a tỷ đang vo gạo ngoài sân, lẻn vào nhà kho chứa đồ linh tinh. Rành rẽ tìm trong đống đồ lỉnh kỉnh một túi vải nhỏ, mắt lóe lên tia vui sướng, lặng lẽ nhoẻn miệng cười. Nàng tên Nguyễn Hạnh, nửa tháng trước vì thức đêm đọc tiểu thuyết mà đột tử xuyên không đến đây, trở thành cô bé tóc vàng hoe sáu tuổi cũng tên Nguyễn Hạnh. May mà vị thần xuyên không đối xử với nàng không tệ, cho nàng một bàn tay vàng, một mô phỏng nhân sinh. Trong túi vải nhỏ có chín văn tiền, Nguyễn Hạnh thò tay vào trong lớp áo, lại lấy ra một đồng. Hì hì, cộng thêm một đồng tiền tối qua lén lấy của cha hời, cuối cùng cũng đủ mười văn tiền. “Hệ thống, kích hoạt cho ta!” Nguyễn Hạnh không kịp chờ đợi thầm nghĩ trong lòng, ngay sau đó một giọng nói khác vang lên trong đầu nàng. [Ting, mô phỏng khí đã kích hoạt! Kích hoạt lần đầu tặng một lần mô phỏng! Mô phỏng sau đó cần tiêu hao một tích phân! Xin hỏi có tiến hành mô…
Chương 22: Lại bị giết rồi
Ai Tu Tiên Được Rồi Còn Làm Nữ Phụ Ác Độc Nữa ChứTác giả: Dụ Nê Tiểu DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngThành Giang Ninh, trong ngõ Hoa Hoè có một tiểu viện lát đá xanh. Một cô bé đang lén lút, tránh a tỷ đang vo gạo ngoài sân, lẻn vào nhà kho chứa đồ linh tinh. Rành rẽ tìm trong đống đồ lỉnh kỉnh một túi vải nhỏ, mắt lóe lên tia vui sướng, lặng lẽ nhoẻn miệng cười. Nàng tên Nguyễn Hạnh, nửa tháng trước vì thức đêm đọc tiểu thuyết mà đột tử xuyên không đến đây, trở thành cô bé tóc vàng hoe sáu tuổi cũng tên Nguyễn Hạnh. May mà vị thần xuyên không đối xử với nàng không tệ, cho nàng một bàn tay vàng, một mô phỏng nhân sinh. Trong túi vải nhỏ có chín văn tiền, Nguyễn Hạnh thò tay vào trong lớp áo, lại lấy ra một đồng. Hì hì, cộng thêm một đồng tiền tối qua lén lấy của cha hời, cuối cùng cũng đủ mười văn tiền. “Hệ thống, kích hoạt cho ta!” Nguyễn Hạnh không kịp chờ đợi thầm nghĩ trong lòng, ngay sau đó một giọng nói khác vang lên trong đầu nàng. [Ting, mô phỏng khí đã kích hoạt! Kích hoạt lần đầu tặng một lần mô phỏng! Mô phỏng sau đó cần tiêu hao một tích phân! Xin hỏi có tiến hành mô… Lúc đó nàng được Thất gia một tay ôm vào lòng, góc kiếm chỉ cần lệch đi một chút là có thể khiến Thất gia trở tay không kịp, vậy mà người nọ lại chọn g.i.ế.c nàng, chẳng lẽ với kẻ đứng sau màn, g.i.ế.c nàng còn có lợi hơn là trực tiếp g.i.ế.c Thất gia sao?Nguyễn Hạnh nghĩ mãi không hiểu, nhưng nàng biết, dù là vài tháng sau hay vài năm sau, chỉ cần Thất gia dẫn nàng ra khỏi thành, bọn họ sẽ gặp phải tập kích, nàng sẽ c.h.ế.t trong lần tập kích đó, nàng không có cách nào tránh khỏi kiếp nạn này, trừ phi nàng có năng lực tự bảo vệ mình.Xem ra phải thay đổi cách suy nghĩ mới tìm được lời giải thích hợp, nàng biết tư chất tu luyện của mình cực kém, vậy có thể dùng võ nhập đạo hay không? Trước kia nàng không biết người của Hồng Đầu Bang thật sự biết võ công, bây giờ đã biết rồi, đây cũng coi như là một lựa chọn tốt.Chỉ là, bên cạnh Thất gia chỉ có một mình ngài ấy biết loại chân khí đó, cả Hồng Đầu Bang e là cũng không có mấy người đủ tư cách học, nàng rất khó học được loại công pháp này từ Thất gia.Nghĩ nhiều vô ích, Nguyễn Hạnh lại bắt đầu mô phỏng.[Đang mô phỏng]Sáu tuổi, ngươi được Thất gia thưởng thức, gia nhập Hồng Đầu Bang, bái Thạch sư phụ học tập đổ thuật. Tuy ngươi lanh lợi thông minh, nhưng lại không mấy để tâm đến việc học đổ thuật, gần hai tháng trôi qua mà chẳng có chút tiến bộ nào, ngược lại suốt ngày lân la đến các phân đà, kết giao với bang chúng, quan sát bọn họ luyện tập quyền cước công phu. Thạch sư phụ rất thất vọng về ngươi.Bảy tuổi, ngươi lén lút học trộm những chiêu thức quyền cước của bang chúng trong đường khẩu, gom góp lại rồi ngày ngày âm thầm luyện tập. Hành động của ngươi không thể qua mắt được Thạch sư phụ ở ngay phòng bên cạnh. Ông quở trách ngươi, bảo rằng học võ công và học cờ b.ạ.c sẽ có kết quả khác nhau một trời một vực, nhưng ngươi bỏ ngoài tai. Thạch sư phụ tức giận đuổi ngươi đi rồi báo chuyện này cho Thất gia. Thất gia không hề trách phạt ngươi, ngươi vẫn tiếp tục bám trụ ở đường khẩu của Thất gia để luyện công.Tám tuổi, ngươi công khai luyện tập những chiêu thức học lỏm được, mọi người trong đường khẩu của Thất gia xem ngươi như người vô hình. Một hôm, mẹ ngươi đột nhiên đến tìm, nói rằng chân của cha bị gãy cần thuốc men đắt tiền mới chữa khỏi, nhưng trong nhà không đủ tiền, cha muốn bán chị gái để lấy tiền mua thuốc. Mẹ bảo ngươi nghĩ cách giúp đỡ. Ngươi không có bất kỳ nguồn thu nhập nào trong Hồng Đầu Bang, chỉ có thể cầu xin Thất gia, nhưng Thất gia không chịu gặp, mẹ ngươi đành thất vọng ra về.Chín tuổi, ngươi vẫn kiên trì luyện võ. Tay chân ngươi nhờ luyện tập hàng ngày mà trở nên rắn chắc, đầy sức mạnh. Thất gia đột nhiên tìm đến, hỏi ngươi có hối hận không, ngươi đáp không hối hận. Thất gia lại hỏi ngươi có muốn gặp chị gái không, nếu muốn thì đi theo ông ta. Ngươi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn từ chối.Mười tuổi, ngươi vẫn miệt mài luyện võ. Nhờ có nền tảng vũ đạo, ngươi nắm bắt các chiêu thức rất nhanh, càng luyện tập càng thêm thuần thục, vận dụng như ý.Mười một tuổi, ngươi tiếp tục chăm chỉ luyện công, bỗng một ngày cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, khả năng điều khiển tứ chi cũng được tăng cường. Thất gia chọn ra vài chục hộ vệ trong đám người đang tập võ ở võ đường, rồi dẫn theo một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi rời khỏi thành Giang Ninh.Bảy ngày sau, Thất gia cùng đám thuộc hạ trở về, nhưng thiếu niên kia lại không thấy đâu. Ngươi cố gắng dò hỏi những người khác nhưng không ai để ý đến ngươi, chỉ có một tên thuộc hạ tên Hồ Tam lặng lẽ tiết lộ rằng suốt dọc đường đi họ đều bình an vô sự, không gặp phải bất kỳ sự cố nào.Mười hai tuổi, ngươi tiếp tục chăm chỉ luyện công, làn da và gân cốt đều trở nên cứng cáp hơn. Ngươi lại gặp Thất gia, ông ta thấy võ công của ngươi đã có chút thành tựu nên đã phá lệ cho ngươi gia nhập đội luyện võ trong bang, trở thành một tên thuộc hạ bình thường dưới trướng ông ta.Mười ba tuổi, ngươi tiếp tục chăm chỉ luyện công, làn da và gân cốt càng thêm cứng cáp, nhưng ngươi cảm thấy việc luyện tập ngày càng khó khăn hơn. Phạm vi thế lực của Thất gia bắt đầu mở rộng, xảy ra xung đột với địa bàn của những quản sự khác, Hồng Đầu Bang dần dần phân chia thành nhiều phe phái, thường xuyên xảy ra ma sát với nhau.Mười bốn tuổi, mâu thuẫn giữa các phe phái ngày càng gay gắt, trong một cuộc hỗn chiến, ngươi bị thương nặng, mất m.á.u quá nhiều và chết.[Mô phỏng kết thúc]Vui lòng chọn phần thưởng cho lần mô phỏng này:1. Ký ức lúc mười bốn tuổi.2, Một món đồ ngẫu nhiên trên người lúc mười bốn tuổi.3, Một kỹ năng ngẫu nhiên đã nắm vững lúc mười bốn tuổi.
Lúc đó nàng được Thất gia một tay ôm vào lòng, góc kiếm chỉ cần lệch đi một chút là có thể khiến Thất gia trở tay không kịp, vậy mà người nọ lại chọn g.i.ế.c nàng, chẳng lẽ với kẻ đứng sau màn, g.i.ế.c nàng còn có lợi hơn là trực tiếp g.i.ế.c Thất gia sao?
Nguyễn Hạnh nghĩ mãi không hiểu, nhưng nàng biết, dù là vài tháng sau hay vài năm sau, chỉ cần Thất gia dẫn nàng ra khỏi thành, bọn họ sẽ gặp phải tập kích, nàng sẽ c.h.ế.t trong lần tập kích đó, nàng không có cách nào tránh khỏi kiếp nạn này, trừ phi nàng có năng lực tự bảo vệ mình.
Xem ra phải thay đổi cách suy nghĩ mới tìm được lời giải thích hợp, nàng biết tư chất tu luyện của mình cực kém, vậy có thể dùng võ nhập đạo hay không? Trước kia nàng không biết người của Hồng Đầu Bang thật sự biết võ công, bây giờ đã biết rồi, đây cũng coi như là một lựa chọn tốt.
Chỉ là, bên cạnh Thất gia chỉ có một mình ngài ấy biết loại chân khí đó, cả Hồng Đầu Bang e là cũng không có mấy người đủ tư cách học, nàng rất khó học được loại công pháp này từ Thất gia.
Nghĩ nhiều vô ích, Nguyễn Hạnh lại bắt đầu mô phỏng.
[Đang mô phỏng]
Sáu tuổi, ngươi được Thất gia thưởng thức, gia nhập Hồng Đầu Bang, bái Thạch sư phụ học tập đổ thuật. Tuy ngươi lanh lợi thông minh, nhưng lại không mấy để tâm đến việc học đổ thuật, gần hai tháng trôi qua mà chẳng có chút tiến bộ nào, ngược lại suốt ngày lân la đến các phân đà, kết giao với bang chúng, quan sát bọn họ luyện tập quyền cước công phu. Thạch sư phụ rất thất vọng về ngươi.
Bảy tuổi, ngươi lén lút học trộm những chiêu thức quyền cước của bang chúng trong đường khẩu, gom góp lại rồi ngày ngày âm thầm luyện tập. Hành động của ngươi không thể qua mắt được Thạch sư phụ ở ngay phòng bên cạnh. Ông quở trách ngươi, bảo rằng học võ công và học cờ b.ạ.c sẽ có kết quả khác nhau một trời một vực, nhưng ngươi bỏ ngoài tai. Thạch sư phụ tức giận đuổi ngươi đi rồi báo chuyện này cho Thất gia. Thất gia không hề trách phạt ngươi, ngươi vẫn tiếp tục bám trụ ở đường khẩu của Thất gia để luyện công.
Tám tuổi, ngươi công khai luyện tập những chiêu thức học lỏm được, mọi người trong đường khẩu của Thất gia xem ngươi như người vô hình. Một hôm, mẹ ngươi đột nhiên đến tìm, nói rằng chân của cha bị gãy cần thuốc men đắt tiền mới chữa khỏi, nhưng trong nhà không đủ tiền, cha muốn bán chị gái để lấy tiền mua thuốc. Mẹ bảo ngươi nghĩ cách giúp đỡ. Ngươi không có bất kỳ nguồn thu nhập nào trong Hồng Đầu Bang, chỉ có thể cầu xin Thất gia, nhưng Thất gia không chịu gặp, mẹ ngươi đành thất vọng ra về.
Chín tuổi, ngươi vẫn kiên trì luyện võ. Tay chân ngươi nhờ luyện tập hàng ngày mà trở nên rắn chắc, đầy sức mạnh. Thất gia đột nhiên tìm đến, hỏi ngươi có hối hận không, ngươi đáp không hối hận. Thất gia lại hỏi ngươi có muốn gặp chị gái không, nếu muốn thì đi theo ông ta. Ngươi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn từ chối.
Mười tuổi, ngươi vẫn miệt mài luyện võ. Nhờ có nền tảng vũ đạo, ngươi nắm bắt các chiêu thức rất nhanh, càng luyện tập càng thêm thuần thục, vận dụng như ý.
Mười một tuổi, ngươi tiếp tục chăm chỉ luyện công, bỗng một ngày cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, khả năng điều khiển tứ chi cũng được tăng cường. Thất gia chọn ra vài chục hộ vệ trong đám người đang tập võ ở võ đường, rồi dẫn theo một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi rời khỏi thành Giang Ninh.
Bảy ngày sau, Thất gia cùng đám thuộc hạ trở về, nhưng thiếu niên kia lại không thấy đâu. Ngươi cố gắng dò hỏi những người khác nhưng không ai để ý đến ngươi, chỉ có một tên thuộc hạ tên Hồ Tam lặng lẽ tiết lộ rằng suốt dọc đường đi họ đều bình an vô sự, không gặp phải bất kỳ sự cố nào.
Mười hai tuổi, ngươi tiếp tục chăm chỉ luyện công, làn da và gân cốt đều trở nên cứng cáp hơn. Ngươi lại gặp Thất gia, ông ta thấy võ công của ngươi đã có chút thành tựu nên đã phá lệ cho ngươi gia nhập đội luyện võ trong bang, trở thành một tên thuộc hạ bình thường dưới trướng ông ta.
Mười ba tuổi, ngươi tiếp tục chăm chỉ luyện công, làn da và gân cốt càng thêm cứng cáp, nhưng ngươi cảm thấy việc luyện tập ngày càng khó khăn hơn. Phạm vi thế lực của Thất gia bắt đầu mở rộng, xảy ra xung đột với địa bàn của những quản sự khác, Hồng Đầu Bang dần dần phân chia thành nhiều phe phái, thường xuyên xảy ra ma sát với nhau.
Mười bốn tuổi, mâu thuẫn giữa các phe phái ngày càng gay gắt, trong một cuộc hỗn chiến, ngươi bị thương nặng, mất m.á.u quá nhiều và chết.
[Mô phỏng kết thúc]
Vui lòng chọn phần thưởng cho lần mô phỏng này:
1. Ký ức lúc mười bốn tuổi.
2, Một món đồ ngẫu nhiên trên người lúc mười bốn tuổi.
3, Một kỹ năng ngẫu nhiên đã nắm vững lúc mười bốn tuổi.
Ai Tu Tiên Được Rồi Còn Làm Nữ Phụ Ác Độc Nữa ChứTác giả: Dụ Nê Tiểu DuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngThành Giang Ninh, trong ngõ Hoa Hoè có một tiểu viện lát đá xanh. Một cô bé đang lén lút, tránh a tỷ đang vo gạo ngoài sân, lẻn vào nhà kho chứa đồ linh tinh. Rành rẽ tìm trong đống đồ lỉnh kỉnh một túi vải nhỏ, mắt lóe lên tia vui sướng, lặng lẽ nhoẻn miệng cười. Nàng tên Nguyễn Hạnh, nửa tháng trước vì thức đêm đọc tiểu thuyết mà đột tử xuyên không đến đây, trở thành cô bé tóc vàng hoe sáu tuổi cũng tên Nguyễn Hạnh. May mà vị thần xuyên không đối xử với nàng không tệ, cho nàng một bàn tay vàng, một mô phỏng nhân sinh. Trong túi vải nhỏ có chín văn tiền, Nguyễn Hạnh thò tay vào trong lớp áo, lại lấy ra một đồng. Hì hì, cộng thêm một đồng tiền tối qua lén lấy của cha hời, cuối cùng cũng đủ mười văn tiền. “Hệ thống, kích hoạt cho ta!” Nguyễn Hạnh không kịp chờ đợi thầm nghĩ trong lòng, ngay sau đó một giọng nói khác vang lên trong đầu nàng. [Ting, mô phỏng khí đã kích hoạt! Kích hoạt lần đầu tặng một lần mô phỏng! Mô phỏng sau đó cần tiêu hao một tích phân! Xin hỏi có tiến hành mô… Lúc đó nàng được Thất gia một tay ôm vào lòng, góc kiếm chỉ cần lệch đi một chút là có thể khiến Thất gia trở tay không kịp, vậy mà người nọ lại chọn g.i.ế.c nàng, chẳng lẽ với kẻ đứng sau màn, g.i.ế.c nàng còn có lợi hơn là trực tiếp g.i.ế.c Thất gia sao?Nguyễn Hạnh nghĩ mãi không hiểu, nhưng nàng biết, dù là vài tháng sau hay vài năm sau, chỉ cần Thất gia dẫn nàng ra khỏi thành, bọn họ sẽ gặp phải tập kích, nàng sẽ c.h.ế.t trong lần tập kích đó, nàng không có cách nào tránh khỏi kiếp nạn này, trừ phi nàng có năng lực tự bảo vệ mình.Xem ra phải thay đổi cách suy nghĩ mới tìm được lời giải thích hợp, nàng biết tư chất tu luyện của mình cực kém, vậy có thể dùng võ nhập đạo hay không? Trước kia nàng không biết người của Hồng Đầu Bang thật sự biết võ công, bây giờ đã biết rồi, đây cũng coi như là một lựa chọn tốt.Chỉ là, bên cạnh Thất gia chỉ có một mình ngài ấy biết loại chân khí đó, cả Hồng Đầu Bang e là cũng không có mấy người đủ tư cách học, nàng rất khó học được loại công pháp này từ Thất gia.Nghĩ nhiều vô ích, Nguyễn Hạnh lại bắt đầu mô phỏng.[Đang mô phỏng]Sáu tuổi, ngươi được Thất gia thưởng thức, gia nhập Hồng Đầu Bang, bái Thạch sư phụ học tập đổ thuật. Tuy ngươi lanh lợi thông minh, nhưng lại không mấy để tâm đến việc học đổ thuật, gần hai tháng trôi qua mà chẳng có chút tiến bộ nào, ngược lại suốt ngày lân la đến các phân đà, kết giao với bang chúng, quan sát bọn họ luyện tập quyền cước công phu. Thạch sư phụ rất thất vọng về ngươi.Bảy tuổi, ngươi lén lút học trộm những chiêu thức quyền cước của bang chúng trong đường khẩu, gom góp lại rồi ngày ngày âm thầm luyện tập. Hành động của ngươi không thể qua mắt được Thạch sư phụ ở ngay phòng bên cạnh. Ông quở trách ngươi, bảo rằng học võ công và học cờ b.ạ.c sẽ có kết quả khác nhau một trời một vực, nhưng ngươi bỏ ngoài tai. Thạch sư phụ tức giận đuổi ngươi đi rồi báo chuyện này cho Thất gia. Thất gia không hề trách phạt ngươi, ngươi vẫn tiếp tục bám trụ ở đường khẩu của Thất gia để luyện công.Tám tuổi, ngươi công khai luyện tập những chiêu thức học lỏm được, mọi người trong đường khẩu của Thất gia xem ngươi như người vô hình. Một hôm, mẹ ngươi đột nhiên đến tìm, nói rằng chân của cha bị gãy cần thuốc men đắt tiền mới chữa khỏi, nhưng trong nhà không đủ tiền, cha muốn bán chị gái để lấy tiền mua thuốc. Mẹ bảo ngươi nghĩ cách giúp đỡ. Ngươi không có bất kỳ nguồn thu nhập nào trong Hồng Đầu Bang, chỉ có thể cầu xin Thất gia, nhưng Thất gia không chịu gặp, mẹ ngươi đành thất vọng ra về.Chín tuổi, ngươi vẫn kiên trì luyện võ. Tay chân ngươi nhờ luyện tập hàng ngày mà trở nên rắn chắc, đầy sức mạnh. Thất gia đột nhiên tìm đến, hỏi ngươi có hối hận không, ngươi đáp không hối hận. Thất gia lại hỏi ngươi có muốn gặp chị gái không, nếu muốn thì đi theo ông ta. Ngươi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn từ chối.Mười tuổi, ngươi vẫn miệt mài luyện võ. Nhờ có nền tảng vũ đạo, ngươi nắm bắt các chiêu thức rất nhanh, càng luyện tập càng thêm thuần thục, vận dụng như ý.Mười một tuổi, ngươi tiếp tục chăm chỉ luyện công, bỗng một ngày cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, khả năng điều khiển tứ chi cũng được tăng cường. Thất gia chọn ra vài chục hộ vệ trong đám người đang tập võ ở võ đường, rồi dẫn theo một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi rời khỏi thành Giang Ninh.Bảy ngày sau, Thất gia cùng đám thuộc hạ trở về, nhưng thiếu niên kia lại không thấy đâu. Ngươi cố gắng dò hỏi những người khác nhưng không ai để ý đến ngươi, chỉ có một tên thuộc hạ tên Hồ Tam lặng lẽ tiết lộ rằng suốt dọc đường đi họ đều bình an vô sự, không gặp phải bất kỳ sự cố nào.Mười hai tuổi, ngươi tiếp tục chăm chỉ luyện công, làn da và gân cốt đều trở nên cứng cáp hơn. Ngươi lại gặp Thất gia, ông ta thấy võ công của ngươi đã có chút thành tựu nên đã phá lệ cho ngươi gia nhập đội luyện võ trong bang, trở thành một tên thuộc hạ bình thường dưới trướng ông ta.Mười ba tuổi, ngươi tiếp tục chăm chỉ luyện công, làn da và gân cốt càng thêm cứng cáp, nhưng ngươi cảm thấy việc luyện tập ngày càng khó khăn hơn. Phạm vi thế lực của Thất gia bắt đầu mở rộng, xảy ra xung đột với địa bàn của những quản sự khác, Hồng Đầu Bang dần dần phân chia thành nhiều phe phái, thường xuyên xảy ra ma sát với nhau.Mười bốn tuổi, mâu thuẫn giữa các phe phái ngày càng gay gắt, trong một cuộc hỗn chiến, ngươi bị thương nặng, mất m.á.u quá nhiều và chết.[Mô phỏng kết thúc]Vui lòng chọn phần thưởng cho lần mô phỏng này:1. Ký ức lúc mười bốn tuổi.2, Một món đồ ngẫu nhiên trên người lúc mười bốn tuổi.3, Một kỹ năng ngẫu nhiên đã nắm vững lúc mười bốn tuổi.