Lục địa Mê Linh ở phía đông, khu vực đông nam, bán đảo Đông Dương, Việt quốc, trong một ngôi làng nhỏ gọi là Ngốc Ngưu. Khói bụi mịt mù, tiếng vó ngựa, tiếng la hét thất thanh, hoảng loạn vang lên không ngớt. “Chúng mày xét căn nhà kia, ta khám xét nhà này” Một người đàn ông dáng người to cao, hung ác vung đao hét lớn Dưới chân hắn, một người phụ nữ mái tóc rối mù, quần áo lem luốt, thảm thương cầu xin “Mấy vị đại gia làm ơn tha cho chúng ta, nhà chúng ta không có gì đâu, nghèo lắm, hu hu” Bên cạnh người phụ nữ còn có ba đứa trẻ nhỏ, đứa lớn thì 8 tuổi, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới biết đi, lúc này chúng nó cũng đả bù lu bù loa khóc lớn theo mẹ. Người đàn ông cao lớn tức giận giơ chân đạp người phụ nữ bật ngửa ra đất, xô ngã cả ba đứa trẻ, hung dữ quát “Nhà ngươi nghèo à, mẹ nó, nghèo thì liên quan đếch gì đến tụi ta. Bọn bay nghe rõ đây, không có tiền thì lấy gạo cho ta, thứ gì có giá trị đều lấy hết, chúng ta làm chuyến này xong sẽ chuyển địa bàn mới cho nên không cần phải cố kỵ điều…
Chương 441: Giá trị vũ lực của Đăng Dương
Hào Quang Mặt TrờiTác giả: ShennamasiroTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngLục địa Mê Linh ở phía đông, khu vực đông nam, bán đảo Đông Dương, Việt quốc, trong một ngôi làng nhỏ gọi là Ngốc Ngưu. Khói bụi mịt mù, tiếng vó ngựa, tiếng la hét thất thanh, hoảng loạn vang lên không ngớt. “Chúng mày xét căn nhà kia, ta khám xét nhà này” Một người đàn ông dáng người to cao, hung ác vung đao hét lớn Dưới chân hắn, một người phụ nữ mái tóc rối mù, quần áo lem luốt, thảm thương cầu xin “Mấy vị đại gia làm ơn tha cho chúng ta, nhà chúng ta không có gì đâu, nghèo lắm, hu hu” Bên cạnh người phụ nữ còn có ba đứa trẻ nhỏ, đứa lớn thì 8 tuổi, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới biết đi, lúc này chúng nó cũng đả bù lu bù loa khóc lớn theo mẹ. Người đàn ông cao lớn tức giận giơ chân đạp người phụ nữ bật ngửa ra đất, xô ngã cả ba đứa trẻ, hung dữ quát “Nhà ngươi nghèo à, mẹ nó, nghèo thì liên quan đếch gì đến tụi ta. Bọn bay nghe rõ đây, không có tiền thì lấy gạo cho ta, thứ gì có giá trị đều lấy hết, chúng ta làm chuyến này xong sẽ chuyển địa bàn mới cho nên không cần phải cố kỵ điều… ‘AI, thống kê sát thương’ Cảm nhận từng cơn đau nhói trải rộng khắp người, Đăng Dương thầm ra lệnhAI lập tức hồi đáp ‘Dẫu biết khi lựa chọn chống đỡ một chiêu này để gây dựng danh tiếng, ắt sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ cho bản thân, thế nhưng không ngờ được, mức sát thương mà nó có thể gây ra cho ta lại lớn đến như vậy!’‘Xóa sạch một phần hai Sinh Lực của ta trong nháy mắt’Đăng Dương thoáng rơi vào trầm lặng ‘Đòn tấn công có uy lực tương đương với Thiên giai võ kỹ, hay nói cách khác chính là sức mạnh của một chiêu Thiên giai sơ cấp võ kỹ, đúng là không phải chuyện đùa. Về sau phải chú ý hơn mới được, bởi nếu liên tiếp trúng phải hai chiêu, với khả năng phòng ngự như hiện tại, ta chắc chắn sẽ chết không toàn thây’‘Chiến bại sao? Ta không nghĩ là điều đó có thể xảy ra’Đăng Dương lắc đầu phủ nhận, bình tĩnh nói‘Thực ra thì từ sau lần thất bại thê thảm dưới tay Triệu Đà, ta đã tự đặt ra cho mình một luật lệ, rằng sẽ không tham gia bất cứ trận chiến nào mà bản thân không nắm chắc giành được phần thắng’‘Lao đầu vào một cuộc chiến mà đã biết trước là không thể thắng lợi, đây đơn giản là việc làm của một thằng ngu’AI lên tiếng xác nhận ‘Được rồi, AI, ngươi đang nói những thứ mà ta thừa biết đấy’ Đăng Dương trầm giọng nhận định ‘Không cần nhắc nhở, ta vẫn biết rõ, bản thân ta hiện tại có thể làm được những gì’Sau đó thì Đăng Dương dịu giọng xuống, phi thường nghiêm túc nói ‘Những mà ngươi nói đúng, AI, có lẽ ta đã bỏ bê tiến trình luyện thể quá lâu rồi, cũng chỉ bởi vì, trừ Triệu Đà, một tồn tại có thể nói là tối cao vô thượng ra, ta chưa từng gặp một ai có thể dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự của mình như thế, là ta đã quá tự tin vào sự cường đại của Thủy Thần Thể cũng như độ cứng rắn của Long Thần Vũ Khải rồi. Đây hoàn toàn là một sai lầm không thể chối cãi, và ta chẳng có gì để bao biện cho nó cả!’‘Trong Thiên Sát Binh Pháp có một câu như thế này: Nếu muốn tấn công một ai đó, trước hết phải đảm bảo rằng, khả năng phòng ngự của bản thân phải đủ cường đại để chống đỡ sự trả đũa của hắn ta’‘Theo như đó, có thể lực công của ta rất mạnh nhưng nếu khả năng phòng ngự chẳng ra gì thì bất cứ lúc nào, dù là thắng thế hay đang cầm cự, ta cũng đều có thể mất mạng chỉ trong chớp mắt. Một trận chiến không khác gì một hồi cá cược đỏ đen, mà ngươi biết đó AI, thứ ta ghét nhất trên đời này chính là cờ bạc, tham gia những cuộc chơi không rõ thắng thua’‘Vậy nên, cho dù ta có thể đủ sức g**t ch*t cường giả cảnh giới Độn Thiên đi chăng nữa, thì ta vẫn phải đi từng bước, từng bước một, thật chậm rãi và chắc chắn, bởi con đường chinh phục thế giới, chưa bao giờ dành cho những kẻ vội vàng, đúng không?’Đăng Dương nghe vậy liền cười ‘AI, cảm ơn ngươi vì lời khuyên chân thành này’AI đáp với chất giọng điện tử vô cảm‘Dẫu vậy, ta vẫn muốn cảm ơn’ Đăng Dương chân thành thật tâm nói‘Cảm ơn ngươi vì từ trước đến nay, trong bất kỳ tình thế nào, dù là lúc khuấy đảo quần hùng hay tại khi cận kề cái chết, vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta’Đăng Dương giật giật khóe miệng ‘AI, ngươi đây là đang trù ẻo ta chết đấy à? Lại còn muốn đi tìm những chủ nhân khác sao?’
‘AI, thống kê sát thương’
Cảm nhận từng cơn đau nhói trải rộng khắp người, Đăng Dương thầm ra lệnh
AI lập tức hồi đáp
‘Dẫu biết khi lựa chọn chống đỡ một chiêu này để gây dựng danh tiếng, ắt sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ cho bản thân, thế nhưng không ngờ được, mức sát thương mà nó có thể gây ra cho ta lại lớn đến như vậy!’
‘Xóa sạch một phần hai Sinh Lực của ta trong nháy mắt’
Đăng Dương thoáng rơi vào trầm lặng
‘Đòn tấn công có uy lực tương đương với Thiên giai võ kỹ, hay nói cách khác chính là sức mạnh của một chiêu Thiên giai sơ cấp võ kỹ, đúng là không phải chuyện đùa. Về sau phải chú ý hơn mới được, bởi nếu liên tiếp trúng phải hai chiêu, với khả năng phòng ngự như hiện tại, ta chắc chắn sẽ chết không toàn thây’
‘Chiến bại sao? Ta không nghĩ là điều đó có thể xảy ra’
Đăng Dương lắc đầu phủ nhận, bình tĩnh nói
‘Thực ra thì từ sau lần thất bại thê thảm dưới tay Triệu Đà, ta đã tự đặt ra cho mình một luật lệ, rằng sẽ không tham gia bất cứ trận chiến nào mà bản thân không nắm chắc giành được phần thắng’
‘Lao đầu vào một cuộc chiến mà đã biết trước là không thể thắng lợi, đây đơn giản là việc làm của một thằng ngu’
AI lên tiếng xác nhận
‘Được rồi, AI, ngươi đang nói những thứ mà ta thừa biết đấy’ Đăng Dương trầm giọng nhận định ‘Không cần nhắc nhở, ta vẫn biết rõ, bản thân ta hiện tại có thể làm được những gì’
Sau đó thì Đăng Dương dịu giọng xuống, phi thường nghiêm túc nói
‘Những mà ngươi nói đúng, AI, có lẽ ta đã bỏ bê tiến trình luyện thể quá lâu rồi, cũng chỉ bởi vì, trừ Triệu Đà, một tồn tại có thể nói là tối cao vô thượng ra, ta chưa từng gặp một ai có thể dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự của mình như thế, là ta đã quá tự tin vào sự cường đại của Thủy Thần Thể cũng như độ cứng rắn của Long Thần Vũ Khải rồi. Đây hoàn toàn là một sai lầm không thể chối cãi, và ta chẳng có gì để bao biện cho nó cả!’
‘Trong Thiên Sát Binh Pháp có một câu như thế này: Nếu muốn tấn công một ai đó, trước hết phải đảm bảo rằng, khả năng phòng ngự của bản thân phải đủ cường đại để chống đỡ sự trả đũa của hắn ta’
‘Theo như đó, có thể lực công của ta rất mạnh nhưng nếu khả năng phòng ngự chẳng ra gì thì bất cứ lúc nào, dù là thắng thế hay đang cầm cự, ta cũng đều có thể mất mạng chỉ trong chớp mắt. Một trận chiến không khác gì một hồi cá cược đỏ đen, mà ngươi biết đó AI, thứ ta ghét nhất trên đời này chính là cờ bạc, tham gia những cuộc chơi không rõ thắng thua’
‘Vậy nên, cho dù ta có thể đủ sức g**t ch*t cường giả cảnh giới Độn Thiên đi chăng nữa, thì ta vẫn phải đi từng bước, từng bước một, thật chậm rãi và chắc chắn, bởi con đường chinh phục thế giới, chưa bao giờ dành cho những kẻ vội vàng, đúng không?’
Đăng Dương nghe vậy liền cười ‘AI, cảm ơn ngươi vì lời khuyên chân thành này’
AI đáp với chất giọng điện tử vô cảm
‘Dẫu vậy, ta vẫn muốn cảm ơn’
Đăng Dương chân thành thật tâm nói
‘Cảm ơn ngươi vì từ trước đến nay, trong bất kỳ tình thế nào, dù là lúc khuấy đảo quần hùng hay tại khi cận kề cái chết, vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta’
Đăng Dương giật giật khóe miệng ‘AI, ngươi đây là đang trù ẻo ta chết đấy à? Lại còn muốn đi tìm những chủ nhân khác sao?’
Hào Quang Mặt TrờiTác giả: ShennamasiroTruyện Dị Giới, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Võng Du, Truyện Xuyên KhôngLục địa Mê Linh ở phía đông, khu vực đông nam, bán đảo Đông Dương, Việt quốc, trong một ngôi làng nhỏ gọi là Ngốc Ngưu. Khói bụi mịt mù, tiếng vó ngựa, tiếng la hét thất thanh, hoảng loạn vang lên không ngớt. “Chúng mày xét căn nhà kia, ta khám xét nhà này” Một người đàn ông dáng người to cao, hung ác vung đao hét lớn Dưới chân hắn, một người phụ nữ mái tóc rối mù, quần áo lem luốt, thảm thương cầu xin “Mấy vị đại gia làm ơn tha cho chúng ta, nhà chúng ta không có gì đâu, nghèo lắm, hu hu” Bên cạnh người phụ nữ còn có ba đứa trẻ nhỏ, đứa lớn thì 8 tuổi, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới biết đi, lúc này chúng nó cũng đả bù lu bù loa khóc lớn theo mẹ. Người đàn ông cao lớn tức giận giơ chân đạp người phụ nữ bật ngửa ra đất, xô ngã cả ba đứa trẻ, hung dữ quát “Nhà ngươi nghèo à, mẹ nó, nghèo thì liên quan đếch gì đến tụi ta. Bọn bay nghe rõ đây, không có tiền thì lấy gạo cho ta, thứ gì có giá trị đều lấy hết, chúng ta làm chuyến này xong sẽ chuyển địa bàn mới cho nên không cần phải cố kỵ điều… ‘AI, thống kê sát thương’ Cảm nhận từng cơn đau nhói trải rộng khắp người, Đăng Dương thầm ra lệnhAI lập tức hồi đáp ‘Dẫu biết khi lựa chọn chống đỡ một chiêu này để gây dựng danh tiếng, ắt sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ cho bản thân, thế nhưng không ngờ được, mức sát thương mà nó có thể gây ra cho ta lại lớn đến như vậy!’‘Xóa sạch một phần hai Sinh Lực của ta trong nháy mắt’Đăng Dương thoáng rơi vào trầm lặng ‘Đòn tấn công có uy lực tương đương với Thiên giai võ kỹ, hay nói cách khác chính là sức mạnh của một chiêu Thiên giai sơ cấp võ kỹ, đúng là không phải chuyện đùa. Về sau phải chú ý hơn mới được, bởi nếu liên tiếp trúng phải hai chiêu, với khả năng phòng ngự như hiện tại, ta chắc chắn sẽ chết không toàn thây’‘Chiến bại sao? Ta không nghĩ là điều đó có thể xảy ra’Đăng Dương lắc đầu phủ nhận, bình tĩnh nói‘Thực ra thì từ sau lần thất bại thê thảm dưới tay Triệu Đà, ta đã tự đặt ra cho mình một luật lệ, rằng sẽ không tham gia bất cứ trận chiến nào mà bản thân không nắm chắc giành được phần thắng’‘Lao đầu vào một cuộc chiến mà đã biết trước là không thể thắng lợi, đây đơn giản là việc làm của một thằng ngu’AI lên tiếng xác nhận ‘Được rồi, AI, ngươi đang nói những thứ mà ta thừa biết đấy’ Đăng Dương trầm giọng nhận định ‘Không cần nhắc nhở, ta vẫn biết rõ, bản thân ta hiện tại có thể làm được những gì’Sau đó thì Đăng Dương dịu giọng xuống, phi thường nghiêm túc nói ‘Những mà ngươi nói đúng, AI, có lẽ ta đã bỏ bê tiến trình luyện thể quá lâu rồi, cũng chỉ bởi vì, trừ Triệu Đà, một tồn tại có thể nói là tối cao vô thượng ra, ta chưa từng gặp một ai có thể dễ dàng xuyên thủng lớp phòng ngự của mình như thế, là ta đã quá tự tin vào sự cường đại của Thủy Thần Thể cũng như độ cứng rắn của Long Thần Vũ Khải rồi. Đây hoàn toàn là một sai lầm không thể chối cãi, và ta chẳng có gì để bao biện cho nó cả!’‘Trong Thiên Sát Binh Pháp có một câu như thế này: Nếu muốn tấn công một ai đó, trước hết phải đảm bảo rằng, khả năng phòng ngự của bản thân phải đủ cường đại để chống đỡ sự trả đũa của hắn ta’‘Theo như đó, có thể lực công của ta rất mạnh nhưng nếu khả năng phòng ngự chẳng ra gì thì bất cứ lúc nào, dù là thắng thế hay đang cầm cự, ta cũng đều có thể mất mạng chỉ trong chớp mắt. Một trận chiến không khác gì một hồi cá cược đỏ đen, mà ngươi biết đó AI, thứ ta ghét nhất trên đời này chính là cờ bạc, tham gia những cuộc chơi không rõ thắng thua’‘Vậy nên, cho dù ta có thể đủ sức g**t ch*t cường giả cảnh giới Độn Thiên đi chăng nữa, thì ta vẫn phải đi từng bước, từng bước một, thật chậm rãi và chắc chắn, bởi con đường chinh phục thế giới, chưa bao giờ dành cho những kẻ vội vàng, đúng không?’Đăng Dương nghe vậy liền cười ‘AI, cảm ơn ngươi vì lời khuyên chân thành này’AI đáp với chất giọng điện tử vô cảm‘Dẫu vậy, ta vẫn muốn cảm ơn’ Đăng Dương chân thành thật tâm nói‘Cảm ơn ngươi vì từ trước đến nay, trong bất kỳ tình thế nào, dù là lúc khuấy đảo quần hùng hay tại khi cận kề cái chết, vẫn luôn luôn ở bên cạnh ta’Đăng Dương giật giật khóe miệng ‘AI, ngươi đây là đang trù ẻo ta chết đấy à? Lại còn muốn đi tìm những chủ nhân khác sao?’