Phượng Húc trợn mắt nhìn trừng trừng Tiêu Yên, hét lớn : “Tiêu Yên, trẫm không giết ngươi…..” Tiêu Yên dừng động tác mặc quần áo lại, nắm cằm hắn. “Một nam nhân bị một nữ nhân đè dưới thân thể, có năng lực gì?” Hừ, nếu không phải vì muốn giải mối hận ban đầu, nàng làm sao có thể hao hết tâm tư như vậy ? Muốn giết nàng, tốt thôi, chờ ngươi bị nữ nhân áp bức xong hãy nói. ** [Hệ Thống] kính gửi người chơi Tiêu Yên, hoan nghênh tham gia trò chơi "Ba Nghìn Sủng Ái", có muốn bắt đầu lịch lãm hay không ? A: Lập tức bắt đầu. - B: Bắt đầu sau. "Ba nghìn sủng ái? Ha ha ...Đây là cái tên rất hay a!" [Hệ Thống] : Cám ơn khen ngợi, khả năng khen ngợi tăng một cấp. Tiêu Yên: "Dựa...." [Hệ Thống]: trò chơi cấm ăn nói thô bạo. Tiêu Yên: " con mẹ ngươi, đây cũng quá hãm hại nhau, ngươi không nghe ra là lão nương nói rất đúng nói tốt à, khen ngượi gia tăng một cấp, Hệ Thống ngươi thiếu não hả !" [Hệ Thống]: người chơi Tiêu Yên nói tục hai lần, cấm nói một canh giờ! "ngươi cấm ta nói, ta lựa chọn kiểu…
Chương 260: Xuân Cung Đồ…với Thú
Cẩm Nang Sinh Tồn Gian PhiTác giả: Thập Nguyệt SơTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngPhượng Húc trợn mắt nhìn trừng trừng Tiêu Yên, hét lớn : “Tiêu Yên, trẫm không giết ngươi…..” Tiêu Yên dừng động tác mặc quần áo lại, nắm cằm hắn. “Một nam nhân bị một nữ nhân đè dưới thân thể, có năng lực gì?” Hừ, nếu không phải vì muốn giải mối hận ban đầu, nàng làm sao có thể hao hết tâm tư như vậy ? Muốn giết nàng, tốt thôi, chờ ngươi bị nữ nhân áp bức xong hãy nói. ** [Hệ Thống] kính gửi người chơi Tiêu Yên, hoan nghênh tham gia trò chơi "Ba Nghìn Sủng Ái", có muốn bắt đầu lịch lãm hay không ? A: Lập tức bắt đầu. - B: Bắt đầu sau. "Ba nghìn sủng ái? Ha ha ...Đây là cái tên rất hay a!" [Hệ Thống] : Cám ơn khen ngợi, khả năng khen ngợi tăng một cấp. Tiêu Yên: "Dựa...." [Hệ Thống]: trò chơi cấm ăn nói thô bạo. Tiêu Yên: " con mẹ ngươi, đây cũng quá hãm hại nhau, ngươi không nghe ra là lão nương nói rất đúng nói tốt à, khen ngượi gia tăng một cấp, Hệ Thống ngươi thiếu não hả !" [Hệ Thống]: người chơi Tiêu Yên nói tục hai lần, cấm nói một canh giờ! "ngươi cấm ta nói, ta lựa chọn kiểu… Lệnh Hồ Boss là một tiểu hài tử có h*m m**n chiếm giữ rất lớn, ở Tu La cung một tháng học tập về phương diện lý luận kiến thức âm dương điều hòa, cảm giác mình có thể xuất quan liền mừng rỡ chạy đi tìm Tiêu Yên.Nhưng cái tên nam nhân xấu xí, dám ôm Tiêu Yên của cậu là ai?Lệnh Hồ cung chủ mất hứng, hừ, dám ôm Tiêu Yên nhà cậu, chán sống.Lệnh Hồ Cẩm Y chẳng thèm suy nghĩ, lao tới giết Phượng Húc, cậu muốn xé hắn thành tám khối.Mặc dù Lệnh Hồ Cẩm Y đơn thuần, nhưng lại rất thông minh, thấy Tiêu Yên không hề lo lắng cho tên nam nhân kia, trong lòng lập tức vui vẻ trở lại, cũng không ra tay sắc bén nữa.Cậu cảm thấy gặp Tiêu Yên còn quan trọng hơn giết tên xấu xí này gấp mấy lần, vì vậy liền buông tha Phượng Húc, quay người chạy vào Trường Xuân cung.Tiêu Yên trợn mắt, trời ạ, muốn giết thì cứ giết đi, tại sao không giết nhanh gọn, lưu mạng cho hắn làm gì, sau này nàng trong thấy tên khốn đó lại phải dốc hết lòng mà đối phó.Tiêu Yên vuốt khuôn mặt trơn nhẵn của Lệnh Hồ Cẩm Y, do dự hỏi: “Ngươi… ngươi tới kinh thành, chỉ vì… nhớ ta sao?”.Lệnh Hồ Cẩm Y dùng sức gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: “còn có gì so với nàng quan trọng hơn sao?”Nhớ nàng là chuyện quan trọng nhất.Trong lòng Tiêu Yên cảm thấy ấm áp, xuyên tới thế giới này hơn mười năm, ngoại trừ Lệnh Hồ Cẩm Y thì chưa có một ai nói với nàng như thế, tiểu yêu nghiệt này luôn làm cho nàng cảm động muốn rơi lệ.Tiêu Yên hít mũi, chợt nhớ tới một chuyện, đẩy đẩy tiểu sắc quỷ đang nằm trên người nàng: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”Lệnh Hồ Cẩm Y nhíu mày suy nghĩ một chút: “Là tiểu An tử nói cho ta biết đó.”“Tiểu An tử? cái người hầu hạ hoàng đế sao.”Tiêu Yên nhớ, bên cạnh hoàng đế, ngoại trừ Đại tổng quản còn có tiểu An tử, tuổi không lớn, mi thanh mục tú, mỗi lần thấy Tiêu Yên đều cười hài lòng.Lệnh Hồ Cẩm Y chớp chớp mắt, nuốt nước miếng nhìn đôi môi phấn hồng của Tiêu Yên: “Hình như vậy, ta không để ý.”Lúc này trong đầu cậu chỉ nhớ rõ ràng nụ hôn trước khi chia tay hồi còn ở Thanh Châu, cảm giác đó thật thoải mái.
Lệnh Hồ Boss là một tiểu hài tử có h*m m**n chiếm giữ rất lớn, ở Tu
La cung một tháng học tập về phương diện lý luận kiến thức âm dương điều hòa, cảm giác mình có thể xuất quan liền mừng rỡ chạy đi tìm Tiêu Yên.
Nhưng cái tên nam nhân xấu xí, dám ôm Tiêu Yên của cậu là ai?
Lệnh Hồ cung chủ mất hứng, hừ, dám ôm Tiêu Yên nhà cậu, chán sống.
Lệnh Hồ Cẩm Y chẳng thèm suy nghĩ, lao tới giết Phượng Húc, cậu muốn xé hắn thành tám khối.
Mặc dù Lệnh Hồ Cẩm Y đơn thuần, nhưng lại rất thông minh, thấy Tiêu
Yên không hề lo lắng cho tên nam nhân kia, trong lòng lập tức vui vẻ trở lại, cũng không ra tay sắc bén nữa.
Cậu cảm thấy gặp Tiêu Yên còn quan trọng hơn giết tên xấu xí này gấp
mấy lần, vì vậy liền buông tha Phượng Húc, quay người chạy vào Trường
Xuân cung.
Tiêu Yên trợn mắt, trời ạ, muốn giết thì cứ giết đi, tại sao không
giết nhanh gọn, lưu mạng cho hắn làm gì, sau này nàng trong thấy tên
khốn đó lại phải dốc hết lòng mà đối phó.
Tiêu Yên vuốt khuôn mặt trơn nhẵn của Lệnh Hồ Cẩm Y, do dự hỏi: “Ngươi… ngươi tới kinh thành, chỉ vì… nhớ ta sao?”.
Lệnh Hồ Cẩm Y dùng sức gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: “còn có gì so với nàng quan trọng hơn sao?”
Nhớ nàng là chuyện quan trọng nhất.
Trong lòng Tiêu Yên cảm thấy ấm áp, xuyên tới thế giới này hơn mười
năm, ngoại trừ Lệnh Hồ Cẩm Y thì chưa có một ai nói với nàng như thế,
tiểu yêu nghiệt này luôn làm cho nàng cảm động muốn rơi lệ.
Tiêu Yên hít mũi, chợt nhớ tới một chuyện, đẩy đẩy tiểu sắc quỷ đang nằm trên người nàng: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”
Lệnh Hồ Cẩm Y nhíu mày suy nghĩ một chút: “Là tiểu An tử nói cho ta biết đó.”
“Tiểu An tử? cái người hầu hạ hoàng đế sao.”
Tiêu Yên nhớ, bên cạnh hoàng đế, ngoại trừ Đại tổng quản còn có tiểu
An tử, tuổi không lớn, mi thanh mục tú, mỗi lần thấy Tiêu Yên đều cười
hài lòng.
Lệnh Hồ Cẩm Y chớp chớp mắt, nuốt nước miếng nhìn đôi môi phấn hồng của Tiêu Yên: “Hình như vậy, ta không để ý.”
Lúc này trong đầu cậu chỉ nhớ rõ ràng nụ hôn trước khi chia tay hồi còn ở Thanh Châu, cảm giác đó thật thoải mái.
Cẩm Nang Sinh Tồn Gian PhiTác giả: Thập Nguyệt SơTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Xuyên KhôngPhượng Húc trợn mắt nhìn trừng trừng Tiêu Yên, hét lớn : “Tiêu Yên, trẫm không giết ngươi…..” Tiêu Yên dừng động tác mặc quần áo lại, nắm cằm hắn. “Một nam nhân bị một nữ nhân đè dưới thân thể, có năng lực gì?” Hừ, nếu không phải vì muốn giải mối hận ban đầu, nàng làm sao có thể hao hết tâm tư như vậy ? Muốn giết nàng, tốt thôi, chờ ngươi bị nữ nhân áp bức xong hãy nói. ** [Hệ Thống] kính gửi người chơi Tiêu Yên, hoan nghênh tham gia trò chơi "Ba Nghìn Sủng Ái", có muốn bắt đầu lịch lãm hay không ? A: Lập tức bắt đầu. - B: Bắt đầu sau. "Ba nghìn sủng ái? Ha ha ...Đây là cái tên rất hay a!" [Hệ Thống] : Cám ơn khen ngợi, khả năng khen ngợi tăng một cấp. Tiêu Yên: "Dựa...." [Hệ Thống]: trò chơi cấm ăn nói thô bạo. Tiêu Yên: " con mẹ ngươi, đây cũng quá hãm hại nhau, ngươi không nghe ra là lão nương nói rất đúng nói tốt à, khen ngượi gia tăng một cấp, Hệ Thống ngươi thiếu não hả !" [Hệ Thống]: người chơi Tiêu Yên nói tục hai lần, cấm nói một canh giờ! "ngươi cấm ta nói, ta lựa chọn kiểu… Lệnh Hồ Boss là một tiểu hài tử có h*m m**n chiếm giữ rất lớn, ở Tu La cung một tháng học tập về phương diện lý luận kiến thức âm dương điều hòa, cảm giác mình có thể xuất quan liền mừng rỡ chạy đi tìm Tiêu Yên.Nhưng cái tên nam nhân xấu xí, dám ôm Tiêu Yên của cậu là ai?Lệnh Hồ cung chủ mất hứng, hừ, dám ôm Tiêu Yên nhà cậu, chán sống.Lệnh Hồ Cẩm Y chẳng thèm suy nghĩ, lao tới giết Phượng Húc, cậu muốn xé hắn thành tám khối.Mặc dù Lệnh Hồ Cẩm Y đơn thuần, nhưng lại rất thông minh, thấy Tiêu Yên không hề lo lắng cho tên nam nhân kia, trong lòng lập tức vui vẻ trở lại, cũng không ra tay sắc bén nữa.Cậu cảm thấy gặp Tiêu Yên còn quan trọng hơn giết tên xấu xí này gấp mấy lần, vì vậy liền buông tha Phượng Húc, quay người chạy vào Trường Xuân cung.Tiêu Yên trợn mắt, trời ạ, muốn giết thì cứ giết đi, tại sao không giết nhanh gọn, lưu mạng cho hắn làm gì, sau này nàng trong thấy tên khốn đó lại phải dốc hết lòng mà đối phó.Tiêu Yên vuốt khuôn mặt trơn nhẵn của Lệnh Hồ Cẩm Y, do dự hỏi: “Ngươi… ngươi tới kinh thành, chỉ vì… nhớ ta sao?”.Lệnh Hồ Cẩm Y dùng sức gật đầu, sắc mặt nghiêm túc: “còn có gì so với nàng quan trọng hơn sao?”Nhớ nàng là chuyện quan trọng nhất.Trong lòng Tiêu Yên cảm thấy ấm áp, xuyên tới thế giới này hơn mười năm, ngoại trừ Lệnh Hồ Cẩm Y thì chưa có một ai nói với nàng như thế, tiểu yêu nghiệt này luôn làm cho nàng cảm động muốn rơi lệ.Tiêu Yên hít mũi, chợt nhớ tới một chuyện, đẩy đẩy tiểu sắc quỷ đang nằm trên người nàng: “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”Lệnh Hồ Cẩm Y nhíu mày suy nghĩ một chút: “Là tiểu An tử nói cho ta biết đó.”“Tiểu An tử? cái người hầu hạ hoàng đế sao.”Tiêu Yên nhớ, bên cạnh hoàng đế, ngoại trừ Đại tổng quản còn có tiểu An tử, tuổi không lớn, mi thanh mục tú, mỗi lần thấy Tiêu Yên đều cười hài lòng.Lệnh Hồ Cẩm Y chớp chớp mắt, nuốt nước miếng nhìn đôi môi phấn hồng của Tiêu Yên: “Hình như vậy, ta không để ý.”Lúc này trong đầu cậu chỉ nhớ rõ ràng nụ hôn trước khi chia tay hồi còn ở Thanh Châu, cảm giác đó thật thoải mái.