Tác giả:

"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,…

Chương 3

Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Quả thật đã xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ.Bùi Cảnh Xuyên khẽ cúi người, mắt chứa ý cười, đưa tay gỡ đóa hoa cài và trao cho một cô nương đứng bên đường.Cô nương ngạc nhiên che miệng, đôi mắt thu thủy long lanh ngấn lệ mừng rỡ.Lúc này một làn gió nhẹ thổi qua, làm rơi những cánh đào trên cây. Trạng nguyên lang tuấn mỹ, tiểu nương tử thanh lệ. Áo đỏ, ngựa trắng, váy xanh, hoa hồng. Phác họa nên một bức tranh tuyệt đẹp về Trạng nguyên tặng hoa.Được được được, đúng là một đôi gian phu dâm phụ tốt đẹp!Liên Kiều dụi dụi mắt, giọng nói phẫn nộ gần như là nghiến răng ken két mà bật ra: “Tiểu thư, có phải nô tỳ nhìn nhầm không? Bùi công tử, đây là tặng hoa cài cho Nhị tiểu thư sao?”Lúc này xuân ý đang nồng, Mặt trời chiếu lên người ấm áp, nhưng ta lại thấy toàn thân lạnh buốt.Bùi Cảnh Xuyên có biết mình đang làm gì không?Người đang bàn chuyện hôn sự với chàng, là ta. Chàng tặng hoa cài cho thê muội tương lai của mình, là có ý gì?“Thanh Tuyết muội muội, chúc muội cả đời bình an vui vẻ, khỏe mạnh thuận lợi.”Tống Thanh Tuyết ngẩng đầu, mắt lệ đong đầy nhìn lại Bùi Cảnh Xuyên. Nàng đưa tay ra, rồi như nhớ ra điều gì lại rụt về.Trong đôi mắt mong manh yếu ớt, mang theo ba phần khát vọng, bốn phần ngưỡng mộ, và năm phần e sợ, “Bùi, Bùi công tử, chàng không cần làm thế vì ta. Nếu để tỷ tỷ biết được, tỷ ấy sẽ trách ta mất.”Bùi Cảnh Xuyên nhíu mày, lật người xuống ngựa, mạnh mẽ nhét đóa hoa cài vào tay Tống Thanh Tuyết, “Có ta ở đây, nàng ấy không dám.”Ta không dám?Vì sao chàng lại nghĩ ta không dám?Gia đình ngoại tổ ta là Hoàng thương, chỉ có duy nhất một nữ nhi là mẹ ta. Sau khi mẹ ta gả cho cha, ngoại tổ phụ đã đem phần lớn gia sản làm của hồi môn.Mẹ ta kết hôn bảy năm mới sinh ra ta, từ nhỏ đã cưng chiều ta như trân bảo, cũng nuôi dưỡng ta thành tính tình kiêu căng ngạo mạn.Những người biểu ca của ta, còn đặt cho ta biệt danh, sau lưng đều gọi ta là “Hổ cô nương”.

Quả thật đã xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ.

Bùi Cảnh Xuyên khẽ cúi người, mắt chứa ý cười, đưa tay gỡ đóa hoa cài và trao cho một cô nương đứng bên đường.

Cô nương ngạc nhiên che miệng, đôi mắt thu thủy long lanh ngấn lệ mừng rỡ.

Lúc này một làn gió nhẹ thổi qua, làm rơi những cánh đào trên cây. Trạng nguyên lang tuấn mỹ, tiểu nương tử thanh lệ. Áo đỏ, ngựa trắng, váy xanh, hoa hồng. Phác họa nên một bức tranh tuyệt đẹp về Trạng nguyên tặng hoa.

Được được được, đúng là một đôi gian phu dâm phụ tốt đẹp!

Liên Kiều dụi dụi mắt, giọng nói phẫn nộ gần như là nghiến răng ken két mà bật ra: “Tiểu thư, có phải nô tỳ nhìn nhầm không? Bùi công tử, đây là tặng hoa cài cho Nhị tiểu thư sao?”

Lúc này xuân ý đang nồng, Mặt trời chiếu lên người ấm áp, nhưng ta lại thấy toàn thân lạnh buốt.

Bùi Cảnh Xuyên có biết mình đang làm gì không?

Người đang bàn chuyện hôn sự với chàng, là ta. Chàng tặng hoa cài cho thê muội tương lai của mình, là có ý gì?

“Thanh Tuyết muội muội, chúc muội cả đời bình an vui vẻ, khỏe mạnh thuận lợi.”

Tống Thanh Tuyết ngẩng đầu, mắt lệ đong đầy nhìn lại Bùi Cảnh Xuyên. Nàng đưa tay ra, rồi như nhớ ra điều gì lại rụt về.

Trong đôi mắt mong manh yếu ớt, mang theo ba phần khát vọng, bốn phần ngưỡng mộ, và năm phần e sợ, “Bùi, Bùi công tử, chàng không cần làm thế vì ta. Nếu để tỷ tỷ biết được, tỷ ấy sẽ trách ta mất.”

Bùi Cảnh Xuyên nhíu mày, lật người xuống ngựa, mạnh mẽ nhét đóa hoa cài vào tay Tống Thanh Tuyết, “Có ta ở đây, nàng ấy không dám.”

Ta không dám?

Vì sao chàng lại nghĩ ta không dám?

Gia đình ngoại tổ ta là Hoàng thương, chỉ có duy nhất một nữ nhi là mẹ ta. Sau khi mẹ ta gả cho cha, ngoại tổ phụ đã đem phần lớn gia sản làm của hồi môn.

Mẹ ta kết hôn bảy năm mới sinh ra ta, từ nhỏ đã cưng chiều ta như trân bảo, cũng nuôi dưỡng ta thành tính tình kiêu căng ngạo mạn.

Những người biểu ca của ta, còn đặt cho ta biệt danh, sau lưng đều gọi ta là “Hổ cô nương”.

Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Quả thật đã xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ.Bùi Cảnh Xuyên khẽ cúi người, mắt chứa ý cười, đưa tay gỡ đóa hoa cài và trao cho một cô nương đứng bên đường.Cô nương ngạc nhiên che miệng, đôi mắt thu thủy long lanh ngấn lệ mừng rỡ.Lúc này một làn gió nhẹ thổi qua, làm rơi những cánh đào trên cây. Trạng nguyên lang tuấn mỹ, tiểu nương tử thanh lệ. Áo đỏ, ngựa trắng, váy xanh, hoa hồng. Phác họa nên một bức tranh tuyệt đẹp về Trạng nguyên tặng hoa.Được được được, đúng là một đôi gian phu dâm phụ tốt đẹp!Liên Kiều dụi dụi mắt, giọng nói phẫn nộ gần như là nghiến răng ken két mà bật ra: “Tiểu thư, có phải nô tỳ nhìn nhầm không? Bùi công tử, đây là tặng hoa cài cho Nhị tiểu thư sao?”Lúc này xuân ý đang nồng, Mặt trời chiếu lên người ấm áp, nhưng ta lại thấy toàn thân lạnh buốt.Bùi Cảnh Xuyên có biết mình đang làm gì không?Người đang bàn chuyện hôn sự với chàng, là ta. Chàng tặng hoa cài cho thê muội tương lai của mình, là có ý gì?“Thanh Tuyết muội muội, chúc muội cả đời bình an vui vẻ, khỏe mạnh thuận lợi.”Tống Thanh Tuyết ngẩng đầu, mắt lệ đong đầy nhìn lại Bùi Cảnh Xuyên. Nàng đưa tay ra, rồi như nhớ ra điều gì lại rụt về.Trong đôi mắt mong manh yếu ớt, mang theo ba phần khát vọng, bốn phần ngưỡng mộ, và năm phần e sợ, “Bùi, Bùi công tử, chàng không cần làm thế vì ta. Nếu để tỷ tỷ biết được, tỷ ấy sẽ trách ta mất.”Bùi Cảnh Xuyên nhíu mày, lật người xuống ngựa, mạnh mẽ nhét đóa hoa cài vào tay Tống Thanh Tuyết, “Có ta ở đây, nàng ấy không dám.”Ta không dám?Vì sao chàng lại nghĩ ta không dám?Gia đình ngoại tổ ta là Hoàng thương, chỉ có duy nhất một nữ nhi là mẹ ta. Sau khi mẹ ta gả cho cha, ngoại tổ phụ đã đem phần lớn gia sản làm của hồi môn.Mẹ ta kết hôn bảy năm mới sinh ra ta, từ nhỏ đã cưng chiều ta như trân bảo, cũng nuôi dưỡng ta thành tính tình kiêu căng ngạo mạn.Những người biểu ca của ta, còn đặt cho ta biệt danh, sau lưng đều gọi ta là “Hổ cô nương”.

Chương 3