"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,…
Chương 17
Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Nửa tháng trôi qua, vẫn không thấy ai trong Bùi gia đến.Ta cũng chẳng để tâm đến Bùi Cảnh Xuyên. Chắc là, hắn hẳn đã biết thái độ của ta rồi.Mối hôn sự này, cứ thế mà thôi.Sau này chúng ta cầu về cầu, đường về đường, nam cưới nữ gả, ai nấy không can dự.Chỉ là nghĩ đến hai năm qua đã bỏ ra, trong lòng rốt cuộc vẫn còn đôi phần uất ức. Giống như người thợ săn giỏi nhất kiên nhẫn vây bắt một con mãnh thú, mắt thấy mãnh thú sắp vào lồng rồi. Thoắt một cái, mãnh thú biến thành con chó ghẻ trong thôn. Không những đáng giận, lại còn ghê tởm.Hai ngày nay, Tống Thanh Tuyết lại thỉnh thoảng đến viện ta dạo chơi.Mang theo vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác, hai lượng bạc tiền tiêu vặt cũng không ngăn được tâm trạng vui vẻ của nàng ta, “Tỷ tỷ, hình như đã lâu rồi muội không thấy Bùi công tử?”“Ôi chao tỷ tỷ, không lẽ các người cãi nhau rồi hả?”“Tỷ tỷ cũng thật là, Bùi công tử là Trạng nguyên lang, phu quân tốt như vậy, qua thôn này sẽ không còn cửa hàng khác nữa đâu!”“A, mắt tỷ tỷ sao lại sưng lên rồi? Chắc không phải buổi tối lén lút khóc nhè chứ…”Ta ngáp một cái thật lớn. Đêm qua Liên Kiều mua cho ta một cuốn tiểu thuyết k*ch th*ch ghê gớm, còn kèm theo những bức hình còn k*ch th*ch hơn. Khiến ta lòng dạ phập phồng, mãi nửa đêm vẫn không ngủ được.Mùa Xuân tới rồi, đã đến lúc tìm một vị phu quân. Sớm muộn gì cũng phải tìm, tự nhiên phải tranh thủ lúc còn trẻ, lựa chọn thật kỹ càng.Không biết tại sao, ta lại nhớ đến Cố Bắc Thần. Khuôn mặt tuấn tú, eo ong lưng vượn, còn có đôi chân dài miên man.Hơn nữa, còn từng cưỡi chết ba con ngựa…Không biết, là cưỡi kiểu gì đây?
Nửa tháng trôi qua, vẫn không thấy ai trong Bùi gia đến.
Ta cũng chẳng để tâm đến Bùi Cảnh Xuyên. Chắc là, hắn hẳn đã biết thái độ của ta rồi.
Mối hôn sự này, cứ thế mà thôi.
Sau này chúng ta cầu về cầu, đường về đường, nam cưới nữ gả, ai nấy không can dự.
Chỉ là nghĩ đến hai năm qua đã bỏ ra, trong lòng rốt cuộc vẫn còn đôi phần uất ức. Giống như người thợ săn giỏi nhất kiên nhẫn vây bắt một con mãnh thú, mắt thấy mãnh thú sắp vào lồng rồi. Thoắt một cái, mãnh thú biến thành con chó ghẻ trong thôn. Không những đáng giận, lại còn ghê tởm.
Hai ngày nay, Tống Thanh Tuyết lại thỉnh thoảng đến viện ta dạo chơi.
Mang theo vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác, hai lượng bạc tiền tiêu vặt cũng không ngăn được tâm trạng vui vẻ của nàng ta, “Tỷ tỷ, hình như đã lâu rồi muội không thấy Bùi công tử?”
“Ôi chao tỷ tỷ, không lẽ các người cãi nhau rồi hả?”
“Tỷ tỷ cũng thật là, Bùi công tử là Trạng nguyên lang, phu quân tốt như vậy, qua thôn này sẽ không còn cửa hàng khác nữa đâu!”
“A, mắt tỷ tỷ sao lại sưng lên rồi? Chắc không phải buổi tối lén lút khóc nhè chứ…”
Ta ngáp một cái thật lớn. Đêm qua Liên Kiều mua cho ta một cuốn tiểu thuyết k*ch th*ch ghê gớm, còn kèm theo những bức hình còn k*ch th*ch hơn. Khiến ta lòng dạ phập phồng, mãi nửa đêm vẫn không ngủ được.
Mùa Xuân tới rồi, đã đến lúc tìm một vị phu quân. Sớm muộn gì cũng phải tìm, tự nhiên phải tranh thủ lúc còn trẻ, lựa chọn thật kỹ càng.
Không biết tại sao, ta lại nhớ đến Cố Bắc Thần. Khuôn mặt tuấn tú, eo ong lưng vượn, còn có đôi chân dài miên man.
Hơn nữa, còn từng cưỡi chết ba con ngựa…
Không biết, là cưỡi kiểu gì đây?
Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Nửa tháng trôi qua, vẫn không thấy ai trong Bùi gia đến.Ta cũng chẳng để tâm đến Bùi Cảnh Xuyên. Chắc là, hắn hẳn đã biết thái độ của ta rồi.Mối hôn sự này, cứ thế mà thôi.Sau này chúng ta cầu về cầu, đường về đường, nam cưới nữ gả, ai nấy không can dự.Chỉ là nghĩ đến hai năm qua đã bỏ ra, trong lòng rốt cuộc vẫn còn đôi phần uất ức. Giống như người thợ săn giỏi nhất kiên nhẫn vây bắt một con mãnh thú, mắt thấy mãnh thú sắp vào lồng rồi. Thoắt một cái, mãnh thú biến thành con chó ghẻ trong thôn. Không những đáng giận, lại còn ghê tởm.Hai ngày nay, Tống Thanh Tuyết lại thỉnh thoảng đến viện ta dạo chơi.Mang theo vẻ hả hê trên nỗi đau của người khác, hai lượng bạc tiền tiêu vặt cũng không ngăn được tâm trạng vui vẻ của nàng ta, “Tỷ tỷ, hình như đã lâu rồi muội không thấy Bùi công tử?”“Ôi chao tỷ tỷ, không lẽ các người cãi nhau rồi hả?”“Tỷ tỷ cũng thật là, Bùi công tử là Trạng nguyên lang, phu quân tốt như vậy, qua thôn này sẽ không còn cửa hàng khác nữa đâu!”“A, mắt tỷ tỷ sao lại sưng lên rồi? Chắc không phải buổi tối lén lút khóc nhè chứ…”Ta ngáp một cái thật lớn. Đêm qua Liên Kiều mua cho ta một cuốn tiểu thuyết k*ch th*ch ghê gớm, còn kèm theo những bức hình còn k*ch th*ch hơn. Khiến ta lòng dạ phập phồng, mãi nửa đêm vẫn không ngủ được.Mùa Xuân tới rồi, đã đến lúc tìm một vị phu quân. Sớm muộn gì cũng phải tìm, tự nhiên phải tranh thủ lúc còn trẻ, lựa chọn thật kỹ càng.Không biết tại sao, ta lại nhớ đến Cố Bắc Thần. Khuôn mặt tuấn tú, eo ong lưng vượn, còn có đôi chân dài miên man.Hơn nữa, còn từng cưỡi chết ba con ngựa…Không biết, là cưỡi kiểu gì đây?