"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,…
Chương 20
Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Ta tự hỏi vì sao mỗi lần Bùi Cảnh Xuyên đến phủ tìm ta, lại vội vàng rời đi.Hóa ra, là để tư tình với Tống Thanh Tuyết.Chẳng trách trước đây luôn có nha hoàn lén lút tố cáo với ta, nói nhìn thấy Bùi Cảnh Xuyên và Tống Thanh Tuyết đứng nói chuyện với nhau.Ta không phải kẻ hay ghen tuông bóng gió, cũng không để ý.“Tống Gia Nguyệt, nàng cái gì cũng có rồi, vì sao còn phải gây khó dễ với Thanh Tuyết chứ? Nàng vừa là đích nữ Bá phủ, lại sắp định thân với Bùi gia ta. Thanh Tuyết không có gì cả, nàng vì sao lại không chịu buông tha nàng ấy?”Ta đã xác định rồi. Bùi Cảnh Xuyên có bệnh về não, không chữa được.“Bùi Cảnh Xuyên, ta nói với ngươi lần cuối. Mẹ của Tống Thanh Tuyết, xuất thân nghèo hèn. Cha của Tống Thanh Tuyết, Huân Tước sa sút, trước khi thành thân với mẹ ta, nhà nghèo đến nỗi nha hoàn cũng bán đi chỉ còn lại vài người.”“Nàng ta không có gì cả, là vì cha mẹ nàng ta không có gì cả, không liên quan gì đến ta. Ngươi hiểu không?”Bùi Cảnh Xuyên không hiểu, hơn nữa còn vô cùng chấn động: “Nàng nói cái gì vậy? Di nương của Thanh Tuyết chỉ là thiếp thất, tuy sinh ra nàng ấy, nhưng mẫu thân nàng mới là đích mẫu của nàng ấy. Các người đã là tỷ muội ruột, thì nên đối xử bình đẳng.”Liên Kiều à, đầu tiểu thư nhà ngươi đau quá!Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Liên Kiều ngăn Bùi Cảnh Xuyên lại, bản thân thì vòng qua hắn đi về phía nhà kính trồng hoa trong vườn.Tiệc được bày ở nhà kính trồng hoa, bên trong người đông như trẩy hội, Bùi Cảnh Xuyên muốn giữ thể diện, sẽ không dám quấn quýt ta trước mặt nhiều người như vậy.Là ta sai rồi, không nên nói nhiều lời với hắn như thế.
Ta tự hỏi vì sao mỗi lần Bùi Cảnh Xuyên đến phủ tìm ta, lại vội vàng rời đi.
Hóa ra, là để tư tình với Tống Thanh Tuyết.
Chẳng trách trước đây luôn có nha hoàn lén lút tố cáo với ta, nói nhìn thấy Bùi Cảnh Xuyên và Tống Thanh Tuyết đứng nói chuyện với nhau.
Ta không phải kẻ hay ghen tuông bóng gió, cũng không để ý.
“Tống Gia Nguyệt, nàng cái gì cũng có rồi, vì sao còn phải gây khó dễ với Thanh Tuyết chứ? Nàng vừa là đích nữ Bá phủ, lại sắp định thân với Bùi gia ta. Thanh Tuyết không có gì cả, nàng vì sao lại không chịu buông tha nàng ấy?”
Ta đã xác định rồi. Bùi Cảnh Xuyên có bệnh về não, không chữa được.
“Bùi Cảnh Xuyên, ta nói với ngươi lần cuối. Mẹ của Tống Thanh Tuyết, xuất thân nghèo hèn. Cha của Tống Thanh Tuyết, Huân Tước sa sút, trước khi thành thân với mẹ ta, nhà nghèo đến nỗi nha hoàn cũng bán đi chỉ còn lại vài người.”
“Nàng ta không có gì cả, là vì cha mẹ nàng ta không có gì cả, không liên quan gì đến ta. Ngươi hiểu không?”
Bùi Cảnh Xuyên không hiểu, hơn nữa còn vô cùng chấn động: “Nàng nói cái gì vậy? Di nương của Thanh Tuyết chỉ là thiếp thất, tuy sinh ra nàng ấy, nhưng mẫu thân nàng mới là đích mẫu của nàng ấy. Các người đã là tỷ muội ruột, thì nên đối xử bình đẳng.”
Liên Kiều à, đầu tiểu thư nhà ngươi đau quá!
Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Liên Kiều ngăn Bùi Cảnh Xuyên lại, bản thân thì vòng qua hắn đi về phía nhà kính trồng hoa trong vườn.
Tiệc được bày ở nhà kính trồng hoa, bên trong người đông như trẩy hội, Bùi Cảnh Xuyên muốn giữ thể diện, sẽ không dám quấn quýt ta trước mặt nhiều người như vậy.
Là ta sai rồi, không nên nói nhiều lời với hắn như thế.
Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Ta tự hỏi vì sao mỗi lần Bùi Cảnh Xuyên đến phủ tìm ta, lại vội vàng rời đi.Hóa ra, là để tư tình với Tống Thanh Tuyết.Chẳng trách trước đây luôn có nha hoàn lén lút tố cáo với ta, nói nhìn thấy Bùi Cảnh Xuyên và Tống Thanh Tuyết đứng nói chuyện với nhau.Ta không phải kẻ hay ghen tuông bóng gió, cũng không để ý.“Tống Gia Nguyệt, nàng cái gì cũng có rồi, vì sao còn phải gây khó dễ với Thanh Tuyết chứ? Nàng vừa là đích nữ Bá phủ, lại sắp định thân với Bùi gia ta. Thanh Tuyết không có gì cả, nàng vì sao lại không chịu buông tha nàng ấy?”Ta đã xác định rồi. Bùi Cảnh Xuyên có bệnh về não, không chữa được.“Bùi Cảnh Xuyên, ta nói với ngươi lần cuối. Mẹ của Tống Thanh Tuyết, xuất thân nghèo hèn. Cha của Tống Thanh Tuyết, Huân Tước sa sút, trước khi thành thân với mẹ ta, nhà nghèo đến nỗi nha hoàn cũng bán đi chỉ còn lại vài người.”“Nàng ta không có gì cả, là vì cha mẹ nàng ta không có gì cả, không liên quan gì đến ta. Ngươi hiểu không?”Bùi Cảnh Xuyên không hiểu, hơn nữa còn vô cùng chấn động: “Nàng nói cái gì vậy? Di nương của Thanh Tuyết chỉ là thiếp thất, tuy sinh ra nàng ấy, nhưng mẫu thân nàng mới là đích mẫu của nàng ấy. Các người đã là tỷ muội ruột, thì nên đối xử bình đẳng.”Liên Kiều à, đầu tiểu thư nhà ngươi đau quá!Ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Liên Kiều ngăn Bùi Cảnh Xuyên lại, bản thân thì vòng qua hắn đi về phía nhà kính trồng hoa trong vườn.Tiệc được bày ở nhà kính trồng hoa, bên trong người đông như trẩy hội, Bùi Cảnh Xuyên muốn giữ thể diện, sẽ không dám quấn quýt ta trước mặt nhiều người như vậy.Là ta sai rồi, không nên nói nhiều lời với hắn như thế.