"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,…
Chương 24
Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Cố Bắc Thần ngượng ngùng nhìn quanh trái phải. Đợi đến khi cùng ta đi đến chỗ không người ở giữa hồ, chàng hít sâu mấy hơi. Rồi mới cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt ta, “Tống tiểu thư, tổ phụ đã biết chuyện đóa sen vàng rồi.”“Người nói, vô công bất thụ lộc, đóa sen vàng đó, cứ xem như là sính lễ nàng tặng ta. Sau khi thành thân, con cái có thể theo họ nàng, cũng có thể theo họ nhà ngoại tổ nàng.”“Ta cũng có thể theo họ nàng. Nếu như vật còn không được...” Cố Bắc Thần cắn răng, bày ra vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng: “Tổ phụ ta cũng có thể theo họ nàng!” Nói xong những lời này, Cố Bắc Thần vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, nhưng không rời mắt, kiên định nhìn ta.Vị thiếu niên Tướng quân trong truyền thuyết đối mặt với vạn ngàn quân địch mà không đổi sắc mặt, giờ phút này lại vì căng thẳng mà toàn thân run rẩy nhẹ. Chàng nuốt nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm môi ta. Hệt như một tù nhân, tuyệt vọng nhưng đầy hy vọng chờ đợi phán quyết.Ta chợt cảm thấy, đây có lẽ là thời khắc yếu đuối nhất trong cuộc đời Cố Bắc Thần. Chàng đã đánh cược tất cả danh dự và kiêu hãnh của một nam nhân. Dưới ánh nắng, đôi đồng tử đen của chàng chân thành đến đau lòng.Tim ta như bị ai đó bóp chặt đột ngột, khẽ chua xót, sau đó lại có chút nhói đau.Người nhà họ Cố, rất yêu tiền.Cố lão tướng quân trong triều, có một biệt danh rất không nhã nhặn, gọi là Cố Thiết Ưng.Mọi người cười ông một xu cũng không nhổ ra, còn chặt chẽ hơn cả gà sắt. Nhưng ông sống rất giản dị, ăn uống kham khổ, quần áo tuềnh toàng. Một đồng tiền, hận không thể bẻ đôi mà dùng. Bởi vì ông muốn dùng số tiền tiết kiệm được để nuôi dưỡng vợ con của những tướng sĩ thương vong.Thật sự đáng kính mà cũng đáng thương.Cố Bắc Thần, người yêu tiền nhất, và Tống Gia Nguyệt, người có tiền nhất. Nhìn thế nào cũng vô cùng xứng đôi.
Cố Bắc Thần ngượng ngùng nhìn quanh trái phải. Đợi đến khi cùng ta đi đến chỗ không người ở giữa hồ, chàng hít sâu mấy hơi. Rồi mới cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt ta, “Tống tiểu thư, tổ phụ đã biết chuyện đóa sen vàng rồi.”
“Người nói, vô công bất thụ lộc, đóa sen vàng đó, cứ xem như là sính lễ nàng tặng ta. Sau khi thành thân, con cái có thể theo họ nàng, cũng có thể theo họ nhà ngoại tổ nàng.”
“Ta cũng có thể theo họ nàng. Nếu như vật còn không được...” Cố Bắc Thần cắn răng, bày ra vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng: “Tổ phụ ta cũng có thể theo họ nàng!” Nói xong những lời này, Cố Bắc Thần vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, nhưng không rời mắt, kiên định nhìn ta.
Vị thiếu niên Tướng quân trong truyền thuyết đối mặt với vạn ngàn quân địch mà không đổi sắc mặt, giờ phút này lại vì căng thẳng mà toàn thân run rẩy nhẹ. Chàng nuốt nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm môi ta. Hệt như một tù nhân, tuyệt vọng nhưng đầy hy vọng chờ đợi phán quyết.
Ta chợt cảm thấy, đây có lẽ là thời khắc yếu đuối nhất trong cuộc đời Cố Bắc Thần. Chàng đã đánh cược tất cả danh dự và kiêu hãnh của một nam nhân. Dưới ánh nắng, đôi đồng tử đen của chàng chân thành đến đau lòng.
Tim ta như bị ai đó bóp chặt đột ngột, khẽ chua xót, sau đó lại có chút nhói đau.
Người nhà họ Cố, rất yêu tiền.
Cố lão tướng quân trong triều, có một biệt danh rất không nhã nhặn, gọi là Cố Thiết Ưng.
Mọi người cười ông một xu cũng không nhổ ra, còn chặt chẽ hơn cả gà sắt. Nhưng ông sống rất giản dị, ăn uống kham khổ, quần áo tuềnh toàng. Một đồng tiền, hận không thể bẻ đôi mà dùng. Bởi vì ông muốn dùng số tiền tiết kiệm được để nuôi dưỡng vợ con của những tướng sĩ thương vong.
Thật sự đáng kính mà cũng đáng thương.
Cố Bắc Thần, người yêu tiền nhất, và Tống Gia Nguyệt, người có tiền nhất. Nhìn thế nào cũng vô cùng xứng đôi.
Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Cố Bắc Thần ngượng ngùng nhìn quanh trái phải. Đợi đến khi cùng ta đi đến chỗ không người ở giữa hồ, chàng hít sâu mấy hơi. Rồi mới cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt ta, “Tống tiểu thư, tổ phụ đã biết chuyện đóa sen vàng rồi.”“Người nói, vô công bất thụ lộc, đóa sen vàng đó, cứ xem như là sính lễ nàng tặng ta. Sau khi thành thân, con cái có thể theo họ nàng, cũng có thể theo họ nhà ngoại tổ nàng.”“Ta cũng có thể theo họ nàng. Nếu như vật còn không được...” Cố Bắc Thần cắn răng, bày ra vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng: “Tổ phụ ta cũng có thể theo họ nàng!” Nói xong những lời này, Cố Bắc Thần vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, nhưng không rời mắt, kiên định nhìn ta.Vị thiếu niên Tướng quân trong truyền thuyết đối mặt với vạn ngàn quân địch mà không đổi sắc mặt, giờ phút này lại vì căng thẳng mà toàn thân run rẩy nhẹ. Chàng nuốt nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm môi ta. Hệt như một tù nhân, tuyệt vọng nhưng đầy hy vọng chờ đợi phán quyết.Ta chợt cảm thấy, đây có lẽ là thời khắc yếu đuối nhất trong cuộc đời Cố Bắc Thần. Chàng đã đánh cược tất cả danh dự và kiêu hãnh của một nam nhân. Dưới ánh nắng, đôi đồng tử đen của chàng chân thành đến đau lòng.Tim ta như bị ai đó bóp chặt đột ngột, khẽ chua xót, sau đó lại có chút nhói đau.Người nhà họ Cố, rất yêu tiền.Cố lão tướng quân trong triều, có một biệt danh rất không nhã nhặn, gọi là Cố Thiết Ưng.Mọi người cười ông một xu cũng không nhổ ra, còn chặt chẽ hơn cả gà sắt. Nhưng ông sống rất giản dị, ăn uống kham khổ, quần áo tuềnh toàng. Một đồng tiền, hận không thể bẻ đôi mà dùng. Bởi vì ông muốn dùng số tiền tiết kiệm được để nuôi dưỡng vợ con của những tướng sĩ thương vong.Thật sự đáng kính mà cũng đáng thương.Cố Bắc Thần, người yêu tiền nhất, và Tống Gia Nguyệt, người có tiền nhất. Nhìn thế nào cũng vô cùng xứng đôi.