Mặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan…
Chương 325: Chặn giết 2
Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Khâu Mộng Sơn thầm hạ quyết tâm: “Cho ngươi này!” Nói xong đã giở lại trò cũ, ném Tri Vi giới giả làm hộp đựng Ngọc Hoàng Cốt ra. Ánh sáng của Tri Vi giới bộc phát, mở rộng ra xung quanh, bao phủ lấy hai người. Chỉ thấy hai luồng sáng sặc sỡ quét qua, Lâm Lang Thiên vẻ mặt kinh hãi và bà lão Lưu Vân Tiên Tôn trông như sức cùng lực kiệt, cả hai đều tan vỡ. Ảo ảnh? Không tốt! Khâu Mộng Sơn thầm hô không ổn, sao mình lại quên mất thủ đoạn mà Vạn Hoa cốc am hiểu nhất. Tri Vi giới thu trượt, cùng lúc đó thiên địa đột nhiên có dị biến, một cây phất trần phá không đánh ra, quấn lấy chiếc hộp Tri Vi giới, kéo thẳng tới. Không ngờ đối phương lại chẳng định đoạt lại Ngọc Hoàng Cốt mà trực tiếp cướp lấy Tri Vi giới. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chỉ cần là thần vật thôi, sao phải chọn lựa? Đoạt được Tri Vi giới, chuyến này đã chẳng uổng công rồi, còn lấy được Ngọc Hoàng Cốt hay không đều không quan trọng. Khâu Mộng Sơn hoảng hốt, đang định ra tay, lại thấy bình ngọc đổ xuống, ngàn vạn luồng nước chảy ra, hình thành sóng biến ào ào trên bầu trời, đổ về phía Khâu Mộng Sơn như thiên hà đảo ngược. Đồng thời, lại có một nhánh trâm ngọc múa lên giữa không trung, khiến biển hoa vô biên xuất hiện. Biển hoa và thiên hà tụ lại, ập tới, bao phủ xung quanh Khâu Mộng Sơn. Khâu Mộng Sơn biết không ổn, vỗ ngục phun ra một ngụm máu đen. Lại là Thị Huyết Chú! Chú pháp này cực kỳ ác độc, thậm chí hai vị tiên nhân của Vạn Hoa cốc cũng không muốn đối mặt. Khâu Mộng Sơn lại ra tay, cố cướp lại Tri Vi giới. Một ngón tay ngọc đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, đâm thẳng vào ngực Khâu Mộng Sơn. Đây là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, sau đầu có Nguyệt Luân Ngân Hoàn xuất hiện, tay cầm Lưu Ly tịnh bình, dáng vẻ như Quan Âm Đại Sĩ, tướng mạo trang nghiêm. “Á!” Khâu Mộng Sơn la lên thất thanh: “Diệu Pháp Thiên!” Không ngờ lần này Vạn Hoa cốc lại phái ba cường giả cảnh giới Vô Cấu tới đây, hơn nữa người thứ ba còn ra tay đánh lén. Lúc này Khâu Mộng Sơn đã trúng chiêu, bị thương không nhẹ. Hắn biết không tốt, lập tức hạ quyết tâm từ bỏ Tri Vi giới và Lạc Đông Du, bay thẳng ra đằng xa. “Để thần vât lại!” Ba tiếng quát lớn vang dội, ba đại thần thông cùng đánh lên người Khâu Mộng Sơn, ánh sáng chiếu rọi khắp đất trời, một đại trận xuất hiện, nhất quyết không cho Khâu Mộng Sơn bỏ trốn. Khâu Mộng Sơn tim gan lạnh buốt, tình huống như vậy nào còn cơ may gì. Nhưng đúng lúc này, dị biến lại đột ngột nảy sinh. Viu! Trong tiếng vang kỳ lạ này, một luồng sóng quỷ dị đã chặn đòn của đám tiên nhân Vạn Hoa cốc. Phía chân trời, mây gió biến ảo, chỉ thấy vố số trang giấy từ trên trời hạ xuống. ‘‘Hà Giang Minh?’‘ ‘‘Nguyên Mục Dã?’‘ ‘‘Tử Lão?’‘ Đám tiên nhân Vạn Hoa cốc kinh hãi. Không ngờ Mộc Khôi tông lại ra tay cứu Khâu Mộng Sơn ngay thời điểm này. Khâu Mộng Sơn vui mừng: “Hóa ra tam quỷ giá lâm, xin hãy giúp ta đoạt lại Tri Vi giới!” “Giữ được mạng cho ngươi là tốt lắm rồi. Chư vị tiên hữu, Yên Vũ lâu cầm Ngọc Hoàng Cốt của các ngươi, bây giờ các ngươi đã lấy được Tri Vi giới, coi như chuyện này kết thúc ở đây. Chúng ta còn cần dùng người này, xin hãy nể mặt.” Đám người Nguyên Mục Dã không hề xuất hiện, giọng nói lại vang vọng trên không trung. Nói xong không cho người của Vạn Hoa cốc cơ hội phản ứng lại, hút lấy Khâu Mộng Sơn và Công Tôn Dạ rồi bỏ đi. Lưu Vân Tiên Tôn hừ lạnh: “Chúng ta không tin được người của Yên Vũ lâu. Ngươi cứ chết đi thì hơn!” Trong Tri Vi giới, Lạc Đông Du tuyệt vọng nhìn bầu trời hé ra một lỗ thủng, một ngón tay mang theo ánh điện vô tận đâm xuống như mũi giáo xuyên thủng bầu trời. Cho dù hắn ra sức chống cự nhưng đòn tấn công từ bên ngoài chẳng khác nào trời tru đất diệt, từng luồng sét đánh xuống, Lạc Đông Du như đối chọi với thiên khiển, cuối cùng không thể đỡ nổi, bị Lưu Vân Tiên Tôn đánh thành tro bụi. Đáng thương cho hắn, xét theo thực lực, hắn không kém hơn Lưu Vân Tiên Tôn bao nhiêu, nhưng do hoàn cảnh nên chết oan chết uổng.
Khâu Mộng Sơn thầm hạ quyết tâm: “Cho ngươi này!”
Nói xong đã giở lại trò cũ, ném Tri Vi giới giả làm hộp đựng Ngọc Hoàng Cốt ra. Ánh sáng của Tri Vi giới bộc phát, mở rộng ra xung quanh, bao phủ lấy hai người.
Chỉ thấy hai luồng sáng sặc sỡ quét qua, Lâm Lang Thiên vẻ mặt kinh hãi và bà lão Lưu Vân Tiên Tôn trông như sức cùng lực kiệt, cả hai đều tan vỡ.
Ảo ảnh?
Không tốt!
Khâu Mộng Sơn thầm hô không ổn, sao mình lại quên mất thủ đoạn mà Vạn Hoa cốc am hiểu nhất.
Tri Vi giới thu trượt, cùng lúc đó thiên địa đột nhiên có dị biến, một cây phất trần phá không đánh ra, quấn lấy chiếc hộp Tri Vi giới, kéo thẳng tới.
Không ngờ đối phương lại chẳng định đoạt lại Ngọc Hoàng Cốt mà trực tiếp cướp lấy Tri Vi giới.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chỉ cần là thần vật thôi, sao phải chọn lựa? Đoạt được Tri Vi giới, chuyến này đã chẳng uổng công rồi, còn lấy được Ngọc Hoàng Cốt hay không đều không quan trọng.
Khâu Mộng Sơn hoảng hốt, đang định ra tay, lại thấy bình ngọc đổ xuống, ngàn vạn luồng nước chảy ra, hình thành sóng biến ào ào trên bầu trời, đổ về phía Khâu Mộng Sơn như thiên hà đảo ngược.
Đồng thời, lại có một nhánh trâm ngọc múa lên giữa không trung, khiến biển hoa vô biên xuất hiện.
Biển hoa và thiên hà tụ lại, ập tới, bao phủ xung quanh Khâu Mộng Sơn.
Khâu Mộng Sơn biết không ổn, vỗ ngục phun ra một ngụm máu đen.
Lại là Thị Huyết Chú!
Chú pháp này cực kỳ ác độc, thậm chí hai vị tiên nhân của Vạn Hoa cốc cũng không muốn đối mặt.
Khâu Mộng Sơn lại ra tay, cố cướp lại Tri Vi giới.
Một ngón tay ngọc đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, đâm thẳng vào ngực Khâu Mộng Sơn.
Đây là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, sau đầu có Nguyệt Luân Ngân Hoàn xuất hiện, tay cầm Lưu Ly tịnh bình, dáng vẻ như Quan Âm Đại Sĩ, tướng mạo trang nghiêm.
“Á!” Khâu Mộng Sơn la lên thất thanh: “Diệu Pháp Thiên!”
Không ngờ lần này Vạn Hoa cốc lại phái ba cường giả cảnh giới Vô Cấu tới đây, hơn nữa người thứ ba còn ra tay đánh lén. Lúc này Khâu Mộng Sơn đã trúng chiêu, bị thương không nhẹ.
Hắn biết không tốt, lập tức hạ quyết tâm từ bỏ Tri Vi giới và Lạc Đông Du, bay thẳng ra đằng xa.
“Để thần vât lại!”
Ba tiếng quát lớn vang dội, ba đại thần thông cùng đánh lên người Khâu Mộng Sơn, ánh sáng chiếu rọi khắp đất trời, một đại trận xuất hiện, nhất quyết không cho Khâu Mộng Sơn bỏ trốn.
Khâu Mộng Sơn tim gan lạnh buốt, tình huống như vậy nào còn cơ may gì.
Nhưng đúng lúc này, dị biến lại đột ngột nảy sinh.
Viu!
Trong tiếng vang kỳ lạ này, một luồng sóng quỷ dị đã chặn đòn của đám tiên nhân Vạn Hoa cốc.
Phía chân trời, mây gió biến ảo, chỉ thấy vố số trang giấy từ trên trời hạ xuống.
‘‘Hà Giang Minh?’‘
‘‘Nguyên Mục Dã?’‘
‘‘Tử Lão?’‘
Đám tiên nhân Vạn Hoa cốc kinh hãi.
Không ngờ Mộc Khôi tông lại ra tay cứu Khâu Mộng Sơn ngay thời điểm này.
Khâu Mộng Sơn vui mừng: “Hóa ra tam quỷ giá lâm, xin hãy giúp ta đoạt lại Tri Vi giới!”
“Giữ được mạng cho ngươi là tốt lắm rồi. Chư vị tiên hữu, Yên Vũ lâu cầm Ngọc Hoàng Cốt của các ngươi, bây giờ các ngươi đã lấy được Tri Vi giới, coi như chuyện này kết thúc ở đây. Chúng ta còn cần dùng người này, xin hãy nể mặt.”
Đám người Nguyên Mục Dã không hề xuất hiện, giọng nói lại vang vọng trên không trung.
Nói xong không cho người của Vạn Hoa cốc cơ hội phản ứng lại, hút lấy Khâu Mộng Sơn và Công Tôn Dạ rồi bỏ đi.
Lưu Vân Tiên Tôn hừ lạnh: “Chúng ta không tin được người của Yên Vũ lâu. Ngươi cứ chết đi thì hơn!”
Trong Tri Vi giới, Lạc Đông Du tuyệt vọng nhìn bầu trời hé ra một lỗ thủng, một ngón tay mang theo ánh điện vô tận đâm xuống như mũi giáo xuyên thủng bầu trời.
Cho dù hắn ra sức chống cự nhưng đòn tấn công từ bên ngoài chẳng khác nào trời tru đất diệt, từng luồng sét đánh xuống, Lạc Đông Du như đối chọi với thiên khiển, cuối cùng không thể đỡ nổi, bị Lưu Vân Tiên Tôn đánh thành tro bụi.
Đáng thương cho hắn, xét theo thực lực, hắn không kém hơn Lưu Vân Tiên Tôn bao nhiêu, nhưng do hoàn cảnh nên chết oan chết uổng.
Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Khâu Mộng Sơn thầm hạ quyết tâm: “Cho ngươi này!” Nói xong đã giở lại trò cũ, ném Tri Vi giới giả làm hộp đựng Ngọc Hoàng Cốt ra. Ánh sáng của Tri Vi giới bộc phát, mở rộng ra xung quanh, bao phủ lấy hai người. Chỉ thấy hai luồng sáng sặc sỡ quét qua, Lâm Lang Thiên vẻ mặt kinh hãi và bà lão Lưu Vân Tiên Tôn trông như sức cùng lực kiệt, cả hai đều tan vỡ. Ảo ảnh? Không tốt! Khâu Mộng Sơn thầm hô không ổn, sao mình lại quên mất thủ đoạn mà Vạn Hoa cốc am hiểu nhất. Tri Vi giới thu trượt, cùng lúc đó thiên địa đột nhiên có dị biến, một cây phất trần phá không đánh ra, quấn lấy chiếc hộp Tri Vi giới, kéo thẳng tới. Không ngờ đối phương lại chẳng định đoạt lại Ngọc Hoàng Cốt mà trực tiếp cướp lấy Tri Vi giới. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chỉ cần là thần vật thôi, sao phải chọn lựa? Đoạt được Tri Vi giới, chuyến này đã chẳng uổng công rồi, còn lấy được Ngọc Hoàng Cốt hay không đều không quan trọng. Khâu Mộng Sơn hoảng hốt, đang định ra tay, lại thấy bình ngọc đổ xuống, ngàn vạn luồng nước chảy ra, hình thành sóng biến ào ào trên bầu trời, đổ về phía Khâu Mộng Sơn như thiên hà đảo ngược. Đồng thời, lại có một nhánh trâm ngọc múa lên giữa không trung, khiến biển hoa vô biên xuất hiện. Biển hoa và thiên hà tụ lại, ập tới, bao phủ xung quanh Khâu Mộng Sơn. Khâu Mộng Sơn biết không ổn, vỗ ngục phun ra một ngụm máu đen. Lại là Thị Huyết Chú! Chú pháp này cực kỳ ác độc, thậm chí hai vị tiên nhân của Vạn Hoa cốc cũng không muốn đối mặt. Khâu Mộng Sơn lại ra tay, cố cướp lại Tri Vi giới. Một ngón tay ngọc đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, đâm thẳng vào ngực Khâu Mộng Sơn. Đây là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, sau đầu có Nguyệt Luân Ngân Hoàn xuất hiện, tay cầm Lưu Ly tịnh bình, dáng vẻ như Quan Âm Đại Sĩ, tướng mạo trang nghiêm. “Á!” Khâu Mộng Sơn la lên thất thanh: “Diệu Pháp Thiên!” Không ngờ lần này Vạn Hoa cốc lại phái ba cường giả cảnh giới Vô Cấu tới đây, hơn nữa người thứ ba còn ra tay đánh lén. Lúc này Khâu Mộng Sơn đã trúng chiêu, bị thương không nhẹ. Hắn biết không tốt, lập tức hạ quyết tâm từ bỏ Tri Vi giới và Lạc Đông Du, bay thẳng ra đằng xa. “Để thần vât lại!” Ba tiếng quát lớn vang dội, ba đại thần thông cùng đánh lên người Khâu Mộng Sơn, ánh sáng chiếu rọi khắp đất trời, một đại trận xuất hiện, nhất quyết không cho Khâu Mộng Sơn bỏ trốn. Khâu Mộng Sơn tim gan lạnh buốt, tình huống như vậy nào còn cơ may gì. Nhưng đúng lúc này, dị biến lại đột ngột nảy sinh. Viu! Trong tiếng vang kỳ lạ này, một luồng sóng quỷ dị đã chặn đòn của đám tiên nhân Vạn Hoa cốc. Phía chân trời, mây gió biến ảo, chỉ thấy vố số trang giấy từ trên trời hạ xuống. ‘‘Hà Giang Minh?’‘ ‘‘Nguyên Mục Dã?’‘ ‘‘Tử Lão?’‘ Đám tiên nhân Vạn Hoa cốc kinh hãi. Không ngờ Mộc Khôi tông lại ra tay cứu Khâu Mộng Sơn ngay thời điểm này. Khâu Mộng Sơn vui mừng: “Hóa ra tam quỷ giá lâm, xin hãy giúp ta đoạt lại Tri Vi giới!” “Giữ được mạng cho ngươi là tốt lắm rồi. Chư vị tiên hữu, Yên Vũ lâu cầm Ngọc Hoàng Cốt của các ngươi, bây giờ các ngươi đã lấy được Tri Vi giới, coi như chuyện này kết thúc ở đây. Chúng ta còn cần dùng người này, xin hãy nể mặt.” Đám người Nguyên Mục Dã không hề xuất hiện, giọng nói lại vang vọng trên không trung. Nói xong không cho người của Vạn Hoa cốc cơ hội phản ứng lại, hút lấy Khâu Mộng Sơn và Công Tôn Dạ rồi bỏ đi. Lưu Vân Tiên Tôn hừ lạnh: “Chúng ta không tin được người của Yên Vũ lâu. Ngươi cứ chết đi thì hơn!” Trong Tri Vi giới, Lạc Đông Du tuyệt vọng nhìn bầu trời hé ra một lỗ thủng, một ngón tay mang theo ánh điện vô tận đâm xuống như mũi giáo xuyên thủng bầu trời. Cho dù hắn ra sức chống cự nhưng đòn tấn công từ bên ngoài chẳng khác nào trời tru đất diệt, từng luồng sét đánh xuống, Lạc Đông Du như đối chọi với thiên khiển, cuối cùng không thể đỡ nổi, bị Lưu Vân Tiên Tôn đánh thành tro bụi. Đáng thương cho hắn, xét theo thực lực, hắn không kém hơn Lưu Vân Tiên Tôn bao nhiêu, nhưng do hoàn cảnh nên chết oan chết uổng.