Tác giả:

Mặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan…

Chương 331: Cửu Cung sơn.

Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Chấp Tử thành, Sương Nguyệt phường.               Khâu Mộng Sơn ngơ ngác nhìn Trì Vãn Ngưng.               Bây giờ hắn đã hiểu: “Ngươi bày mưu cùng Ninh Dạ? Có đúng không? Ninh Dạ cố ý thông qua ngươi cho chúng ta biết chuyện mai phục có âm mưu, để ta chạy đến chính là để lúc này nhốt ta lại, tiện đó uy h**p ta? Ngươi cố tình hẹn gặp Lâm quản sự vào ngày hôm nay cũng là để ngăn cản ta... Các ngươi có liên quan tới Mộc Khôi tông?”               “Những chuyện này đều không quan trọng, đại đô sứ, cả ngươi lẫn ta chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.” Trì Vãn Ngưng nói: “Bây giờ ngươi có thể giết ta, nhưng như thế thì ngươi cũng chẳng chạy được. Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn cách hợp tác với ta.”               Khâu Mộng Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng, do dự một lúc rồi mới nói: “Được, ngươi dẫn ta đi, sau khi về ta sẽ lấy thuốc giải cho ngươi.”               Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Câu này của đại đô sứ rõ là thiếu thành ý! Ta muốn ngay bây giờ.”               “Ông đây không mang!” Khâu Mộng Sơn tức giận đáp.               “Ngươi nghĩ ta tin câu này chắc?” Trì Vãn Ngưng đáp ngay.               “Không mang là không mang.” Khâu Mộng Sơn nổi nóng: “Tam Thi đan là thần dược của Yên Vũ lâu, không có chuyện gì thì ai lại mang thuốc giải chạy khắp nơi?”               Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Câu này của ngươi nghe thì rất có lý, nếu không phải ta đã biết từ trước chắc đã bị ngươi lừa rồi. Đại đô sứ, còn cần ta nói rõ hơn nữa à? Vấn đề thật sự của Tam Thi đan không phải là thuốc giải.”               Khâu Mộng Sơn biến sắc.               Trì Vãn Ngưng đã nói tiếp: “Tam Thi đan cần thủ pháp đặc biệt phối hợp với thuốc giải mới giải trừ được, thuốc giải không phải mấu chốt, mấu chốt là cách giải. Còn ngươi, đại đô sứ Yên Vũ lâu, ngươi nắm giữ cách giải.”               “Sao ngươi biết?” Khâu Mộng Sơn trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng.               “Đó là chuyện của ta.” Trì Vãn Ngưng trả lời.               Vừa dứt lời, một luồng hỏa phù bay tới, Trì Vãn Ngưng còn chưa nhận, Khâu Mộng Sơn đã bắt lấy, đọc tin. Thấy tin tức trên đó, hắn lập tức biến sắc.               Trì Vãn Ngưng không tranh giành với hắn, cười lạnh nói: “Tin tức này là người của ta trong Hắc Bạch thần cung đưa tới, chắc đang nói với ta Hắc Bạch thần cung đã phái người tới bắt ngươi. Để ta đoán xem ai đến nào? Một trong ba vị nguyên lão? Hay là Hắc Bạch Tử đích thân đến?”               Khâu Mộng Sơn trầm mặt, không nói gì.               Thấy hắn im lặng, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Xem ra không chỉ một người.”               Trì Vãn Ngưng không đoán sai.               Tin tức trên hỏa phù là Hắc Bạch thần cung trực tiếp phái nhị nguyên lão và tam nguyên lão tới.               Hai vị này là đại năng cảnh giới Niết Bàn, bất cứ ai trong hai người đều có thể g**t ch*t Khâu Mộng Sơn, bây giờ lại điều động cả hai vị, có thể thấy đã hạ quyết tâm tuyệt đối không cho Khâu Mộng Sơn chạy thoát.               “Khốn kiếp!” Khâu Mộng Sơn tóm ngay lấy Trì Vãn Ngưng: “Dẫn ta rời khỏi đây, ta sẽ giải độc cho ngươi!”               Trì Vãn Ngưng không kéo dài thời gian mà nói thẳng: “Tới Thần Mộc phường trước đã.”               Thần Mộc phường?               Khâu Mộng Sơn sửng sốt, đó chẳng phải địa bàn của Thanh Mộc Lão Tổ à?               “Muốn chạy trốn thì nghe lời ta.” Trì Vãn Ngưng nói: “Đến đó thì giải độc cho ta, nếu không ta tung tin ra ngoài, trời đất bao la nhưng ngươi chẳng còn chỗ nào mà trốn đâu.”               “Mẹ nó!” Khâu Mộng Sơn chỉ hận không thể cho một chưởng đập chết Trì Vãn Ngưng, nhưng hắn biết Trì Vãn Ngưng trúng kịch độc, từ lâu đã không sợ sinh tử, dùng cái chết uy h**p cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành giậm chân đáp: “Được!”               ——————————————————               Bên ngoài Cửu Cung sơn.               Thấy hai luồng sáng lướt qua chân trời, Nguyên Mục Dã cười ha hả nói: “Là Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào.”               Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào là hai đại nguyên lão trong Hắc Bạch thần cung, đại năng cảnh giới Niết Bàn.               Nhưng hiển nhiên, thực lực đó chẳng ý nghĩa gì đối với tam quỷ của Mộc Khôi tông.               Tất cả thủ đoạn cấm chế đều đã bị Ninh Dạ tìm hiểu rõ ràng, Tứ Cửu Nhân Ma lại càng không phải đối thủ của tam quỷ.               Lúc này bọn họ đi vào trong thiên lao, vài tu sĩ bảo vệ còn chưa kịp phản ứng đã bị chú thuật của Nguyên Mục Dã trực tiếp g**t ch*t. Hai người cứ thế nghênh ngang đi vào trong thiên lao, tiện tay phá giải cấm chế mà không làm bất cứ cơ quan nào khởi động, nhanh chóng đi vào bên trong, tới chỗ nào thì giết sạch chỗ đó.               Sau khi bọn họ đi vào không lâu, không ngờ ở ngoài thiên lao có một người xuất hiện.

Chấp Tử thành, Sương Nguyệt phường.  

             Khâu Mộng Sơn ngơ ngác nhìn Trì Vãn Ngưng.  

             Bây giờ hắn đã hiểu: “Ngươi bày mưu cùng Ninh Dạ? Có đúng không? Ninh Dạ cố ý thông qua ngươi cho chúng ta biết chuyện mai phục có âm mưu, để ta chạy đến chính là để lúc này nhốt ta lại, tiện đó uy h**p ta? Ngươi cố tình hẹn gặp Lâm quản sự vào ngày hôm nay cũng là để ngăn cản ta... Các ngươi có liên quan tới Mộc Khôi tông?”  

             “Những chuyện này đều không quan trọng, đại đô sứ, cả ngươi lẫn ta chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.” Trì Vãn Ngưng nói: “Bây giờ ngươi có thể giết ta, nhưng như thế thì ngươi cũng chẳng chạy được. Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn cách hợp tác với ta.”  

             Khâu Mộng Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng, do dự một lúc rồi mới nói: “Được, ngươi dẫn ta đi, sau khi về ta sẽ lấy thuốc giải cho ngươi.”  

             Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Câu này của đại đô sứ rõ là thiếu thành ý! Ta muốn ngay bây giờ.”  

             “Ông đây không mang!” Khâu Mộng Sơn tức giận đáp.  

             “Ngươi nghĩ ta tin câu này chắc?” Trì Vãn Ngưng đáp ngay.  

             “Không mang là không mang.” Khâu Mộng Sơn nổi nóng: “Tam Thi đan là thần dược của Yên Vũ lâu, không có chuyện gì thì ai lại mang thuốc giải chạy khắp nơi?”  

             Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Câu này của ngươi nghe thì rất có lý, nếu không phải ta đã biết từ trước chắc đã bị ngươi lừa rồi. Đại đô sứ, còn cần ta nói rõ hơn nữa à? Vấn đề thật sự của Tam Thi đan không phải là thuốc giải.”  

             Khâu Mộng Sơn biến sắc.  

             Trì Vãn Ngưng đã nói tiếp: “Tam Thi đan cần thủ pháp đặc biệt phối hợp với thuốc giải mới giải trừ được, thuốc giải không phải mấu chốt, mấu chốt là cách giải. Còn ngươi, đại đô sứ Yên Vũ lâu, ngươi nắm giữ cách giải.”  

             “Sao ngươi biết?” Khâu Mộng Sơn trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng.  

             “Đó là chuyện của ta.” Trì Vãn Ngưng trả lời.  

             Vừa dứt lời, một luồng hỏa phù bay tới, Trì Vãn Ngưng còn chưa nhận, Khâu Mộng Sơn đã bắt lấy, đọc tin. Thấy tin tức trên đó, hắn lập tức biến sắc.  

             Trì Vãn Ngưng không tranh giành với hắn, cười lạnh nói: “Tin tức này là người của ta trong Hắc Bạch thần cung đưa tới, chắc đang nói với ta Hắc Bạch thần cung đã phái người tới bắt ngươi. Để ta đoán xem ai đến nào? Một trong ba vị nguyên lão? Hay là Hắc Bạch Tử đích thân đến?”  

             Khâu Mộng Sơn trầm mặt, không nói gì.  

             Thấy hắn im lặng, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Xem ra không chỉ một người.”  

             Trì Vãn Ngưng không đoán sai.  

             Tin tức trên hỏa phù là Hắc Bạch thần cung trực tiếp phái nhị nguyên lão và tam nguyên lão tới.  

             Hai vị này là đại năng cảnh giới Niết Bàn, bất cứ ai trong hai người đều có thể g**t ch*t Khâu Mộng Sơn, bây giờ lại điều động cả hai vị, có thể thấy đã hạ quyết tâm tuyệt đối không cho Khâu Mộng Sơn chạy thoát.  

             “Khốn kiếp!” Khâu Mộng Sơn tóm ngay lấy Trì Vãn Ngưng: “Dẫn ta rời khỏi đây, ta sẽ giải độc cho ngươi!”  

             Trì Vãn Ngưng không kéo dài thời gian mà nói thẳng: “Tới Thần Mộc phường trước đã.”  

             Thần Mộc phường?  

             Khâu Mộng Sơn sửng sốt, đó chẳng phải địa bàn của Thanh Mộc Lão Tổ à?  

             “Muốn chạy trốn thì nghe lời ta.” Trì Vãn Ngưng nói: “Đến đó thì giải độc cho ta, nếu không ta tung tin ra ngoài, trời đất bao la nhưng ngươi chẳng còn chỗ nào mà trốn đâu.”  

             “Mẹ nó!” Khâu Mộng Sơn chỉ hận không thể cho một chưởng đập chết Trì Vãn Ngưng, nhưng hắn biết Trì Vãn Ngưng trúng kịch độc, từ lâu đã không sợ sinh tử, dùng cái chết uy h**p cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành giậm chân đáp: “Được!”  

             ——————————————————  

             Bên ngoài Cửu Cung sơn.  

             Thấy hai luồng sáng lướt qua chân trời, Nguyên Mục Dã cười ha hả nói: “Là Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào.”  

             Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào là hai đại nguyên lão trong Hắc Bạch thần cung, đại năng cảnh giới Niết Bàn.  

             Nhưng hiển nhiên, thực lực đó chẳng ý nghĩa gì đối với tam quỷ của Mộc Khôi tông.  

             Tất cả thủ đoạn cấm chế đều đã bị Ninh Dạ tìm hiểu rõ ràng, Tứ Cửu Nhân Ma lại càng không phải đối thủ của tam quỷ.  

             Lúc này bọn họ đi vào trong thiên lao, vài tu sĩ bảo vệ còn chưa kịp phản ứng đã bị chú thuật của Nguyên Mục Dã trực tiếp g**t ch*t. Hai người cứ thế nghênh ngang đi vào trong thiên lao, tiện tay phá giải cấm chế mà không làm bất cứ cơ quan nào khởi động, nhanh chóng đi vào bên trong, tới chỗ nào thì giết sạch chỗ đó.  

             Sau khi bọn họ đi vào không lâu, không ngờ ở ngoài thiên lao có một người xuất hiện.

Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Chấp Tử thành, Sương Nguyệt phường.               Khâu Mộng Sơn ngơ ngác nhìn Trì Vãn Ngưng.               Bây giờ hắn đã hiểu: “Ngươi bày mưu cùng Ninh Dạ? Có đúng không? Ninh Dạ cố ý thông qua ngươi cho chúng ta biết chuyện mai phục có âm mưu, để ta chạy đến chính là để lúc này nhốt ta lại, tiện đó uy h**p ta? Ngươi cố tình hẹn gặp Lâm quản sự vào ngày hôm nay cũng là để ngăn cản ta... Các ngươi có liên quan tới Mộc Khôi tông?”               “Những chuyện này đều không quan trọng, đại đô sứ, cả ngươi lẫn ta chỉ đang cố gắng sống sót mà thôi.” Trì Vãn Ngưng nói: “Bây giờ ngươi có thể giết ta, nhưng như thế thì ngươi cũng chẳng chạy được. Đương nhiên ngươi cũng có thể chọn cách hợp tác với ta.”               Khâu Mộng Sơn hung hăng trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng, do dự một lúc rồi mới nói: “Được, ngươi dẫn ta đi, sau khi về ta sẽ lấy thuốc giải cho ngươi.”               Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Câu này của đại đô sứ rõ là thiếu thành ý! Ta muốn ngay bây giờ.”               “Ông đây không mang!” Khâu Mộng Sơn tức giận đáp.               “Ngươi nghĩ ta tin câu này chắc?” Trì Vãn Ngưng đáp ngay.               “Không mang là không mang.” Khâu Mộng Sơn nổi nóng: “Tam Thi đan là thần dược của Yên Vũ lâu, không có chuyện gì thì ai lại mang thuốc giải chạy khắp nơi?”               Trì Vãn Ngưng lắc đầu: “Câu này của ngươi nghe thì rất có lý, nếu không phải ta đã biết từ trước chắc đã bị ngươi lừa rồi. Đại đô sứ, còn cần ta nói rõ hơn nữa à? Vấn đề thật sự của Tam Thi đan không phải là thuốc giải.”               Khâu Mộng Sơn biến sắc.               Trì Vãn Ngưng đã nói tiếp: “Tam Thi đan cần thủ pháp đặc biệt phối hợp với thuốc giải mới giải trừ được, thuốc giải không phải mấu chốt, mấu chốt là cách giải. Còn ngươi, đại đô sứ Yên Vũ lâu, ngươi nắm giữ cách giải.”               “Sao ngươi biết?” Khâu Mộng Sơn trừng mắt nhìn Trì Vãn Ngưng.               “Đó là chuyện của ta.” Trì Vãn Ngưng trả lời.               Vừa dứt lời, một luồng hỏa phù bay tới, Trì Vãn Ngưng còn chưa nhận, Khâu Mộng Sơn đã bắt lấy, đọc tin. Thấy tin tức trên đó, hắn lập tức biến sắc.               Trì Vãn Ngưng không tranh giành với hắn, cười lạnh nói: “Tin tức này là người của ta trong Hắc Bạch thần cung đưa tới, chắc đang nói với ta Hắc Bạch thần cung đã phái người tới bắt ngươi. Để ta đoán xem ai đến nào? Một trong ba vị nguyên lão? Hay là Hắc Bạch Tử đích thân đến?”               Khâu Mộng Sơn trầm mặt, không nói gì.               Thấy hắn im lặng, Trì Vãn Ngưng cười nói: “Xem ra không chỉ một người.”               Trì Vãn Ngưng không đoán sai.               Tin tức trên hỏa phù là Hắc Bạch thần cung trực tiếp phái nhị nguyên lão và tam nguyên lão tới.               Hai vị này là đại năng cảnh giới Niết Bàn, bất cứ ai trong hai người đều có thể g**t ch*t Khâu Mộng Sơn, bây giờ lại điều động cả hai vị, có thể thấy đã hạ quyết tâm tuyệt đối không cho Khâu Mộng Sơn chạy thoát.               “Khốn kiếp!” Khâu Mộng Sơn tóm ngay lấy Trì Vãn Ngưng: “Dẫn ta rời khỏi đây, ta sẽ giải độc cho ngươi!”               Trì Vãn Ngưng không kéo dài thời gian mà nói thẳng: “Tới Thần Mộc phường trước đã.”               Thần Mộc phường?               Khâu Mộng Sơn sửng sốt, đó chẳng phải địa bàn của Thanh Mộc Lão Tổ à?               “Muốn chạy trốn thì nghe lời ta.” Trì Vãn Ngưng nói: “Đến đó thì giải độc cho ta, nếu không ta tung tin ra ngoài, trời đất bao la nhưng ngươi chẳng còn chỗ nào mà trốn đâu.”               “Mẹ nó!” Khâu Mộng Sơn chỉ hận không thể cho một chưởng đập chết Trì Vãn Ngưng, nhưng hắn biết Trì Vãn Ngưng trúng kịch độc, từ lâu đã không sợ sinh tử, dùng cái chết uy h**p cô ta cũng chẳng có ý nghĩa gì, đành giậm chân đáp: “Được!”               ——————————————————               Bên ngoài Cửu Cung sơn.               Thấy hai luồng sáng lướt qua chân trời, Nguyên Mục Dã cười ha hả nói: “Là Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào.”               Vệ Xuân Nguyên và Khương Hồng Hào là hai đại nguyên lão trong Hắc Bạch thần cung, đại năng cảnh giới Niết Bàn.               Nhưng hiển nhiên, thực lực đó chẳng ý nghĩa gì đối với tam quỷ của Mộc Khôi tông.               Tất cả thủ đoạn cấm chế đều đã bị Ninh Dạ tìm hiểu rõ ràng, Tứ Cửu Nhân Ma lại càng không phải đối thủ của tam quỷ.               Lúc này bọn họ đi vào trong thiên lao, vài tu sĩ bảo vệ còn chưa kịp phản ứng đã bị chú thuật của Nguyên Mục Dã trực tiếp g**t ch*t. Hai người cứ thế nghênh ngang đi vào trong thiên lao, tiện tay phá giải cấm chế mà không làm bất cứ cơ quan nào khởi động, nhanh chóng đi vào bên trong, tới chỗ nào thì giết sạch chỗ đó.               Sau khi bọn họ đi vào không lâu, không ngờ ở ngoài thiên lao có một người xuất hiện.

Chương 331: Cửu Cung sơn.