Mặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan…
Chương 425: Chiến Cửu Phong lại thành người hỗ trợ.
Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Bây giờ Lâm Gù chịu cúi đầu, Ninh Dạ cũng chẳng hề khách khí, lại vài tấm phù lục bay ra, dán lên người Lâm Gù. Tinh Nguyên phù, Hồi Xuân phù khôi phục nguyên khí trị thương giúp lão ta. Trong phương diện hồi phục tuy phù lục không có hiệu quả tốt bằng dược vật, nhưng sử dụng thuận tiện, quan trọng nhất là phù lục lục phẩm, đan dược bình thường chưa chắc đã sánh bằng. Lâm Gù vốn đang khổ chiến tới kiệt sức, khoảnh khắc này lại lập tức ổn định hơn nhiều, giơ hai tay lên, hóa thành hai bàn tay lớn bằng mây độc, cánh tay có con mắt không ngừng b*n r* chùm sáng màu đỏ. Chiến lực thực tế của lão gù này cũng không phải chuyện đùa, chẳng trách có thể chống cự lại nhiều người tấn công như vậy. Ninh Dạ đã nhân cơ hội giết thêm hai người, nhưng lần này y học khôn, không để khí độc của Lâm Gù tiến vào cơ thể đối phương. Tình thế lúc này đã đảo ngược, thấy đối phương sắp chết hết, đúng lúc này một âm thanh đã vọng từ đằng xa lại: “Dừng tay!” Cách đó không xa, một nam tử trung niên đi tới, tướng mạo đường đường, không giận mà uy, không ngờ trên người lại mặc một bộ chiến giáp huyền kim, uy phong lẫm liệt như chiến tướng nơi sa trường chứ chẳng giống tu sĩ. Trong Vô Thiên thành chỉ có một người ăn mặc như vậy. Chiến Cửu Phong! Nghe nói người này vốn là một tướng quân, sau đó nhận được cơ duyên trên sa trường, tu hành thành công. Nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn giữ nguyên tác phong chiến tướng thiết huyết như xưa. Thấy Chiến Cửu Phong xuất hiện, Lâm Gù rùng mình một cái. Người này có tu vi Vạn Pháp, tề danh với Vân Kình Phi, trong Vô Thiên thành, ngoài thành chủ Cố Phong Hiên thì Thập Đại Ác Nhân bọn họ là mạnh nhất, không ai dám không nghe lời bọn họ. Sau khi Chiến Cửu Phong lên tiếng, chỉ thấy đám người trong trận chiến cùng ngừng tay, đám tu sĩ buôn bán nô lệ còn có vẻ vui mừng. Nào ngờ Ninh Dạ lại nhân cơ hội xuất thủ, một cơn mưa đao ánh sáng trút xuống, trực tiếp g**t ch*t một tên tu sĩ. Chiến Cửu Phong không ngờ Ninh Dạ lại dám bỏ qua mệnh lệnh của bản thân, lập tức biến sắc: “To gan!” Tiện tay ngoắc một cái, trong tay đã xuất hiện một mũi giáo hoàng kim, ném về phía Ninh Dạ. Mũi giáo này tạo từ hư không nhưng chẳng khác gì vật thực, trong lúc bắn xuống còn tỏa ra ánh sáng chói mắt, tựa như pháp bảo. Ngay lúc bay tới đỉnh đầu của Ninh Dạ, một luồng đao quang từ trên trời bay tới, chém lên mũi giáo hoàng kim, chỉ nghe tiếng lách cách giòn giã, mũi giáo hoàn kim ầm ầm tan vỡ, rơi trên mặt đất, thận chí hạt cát cũng hóa thành phấn vàng. Chiến Cửu Phong ngạc nhiên: “Vân Kình Phi? Một bóng người xuất hiện trên không trung, chính là Vân Kình Phi, hắn cười khà khà nhìn Chiến Cửu Phong: “Là ta!” Chiến Cửu Phong cau mày: “Sao ngươi lại ra tay?” “Ta phải hỏi sao ngươi lại ra tay chứ?” Vân Kình Phi hỏi ngược lại: “Trong Vô Thiên thành, giết người không phạm pháp, sao lão Chiến nhà ngươi lại nhúng tay vào?” Chiến Cửu Phong có vẻ chán ghét; “Nơi nào có người thì có quy tắc. Tuy Vô Thiên thành là nơi ngoài vòng pháp luật nhưng không thể tùy ý làm bậy được. Ta đã nói bọn chúng ngừng tay, bọn chúng phải ngừng...” Trong lúc đang nói, Ninh Dạ lại chặt đầu một tu sĩ... Đám tu sĩ kia không dám vi phạm mệnh lệnh của Chiến Cửu Phong, bản thân còn nhiễm kịch độc, bó tay bó chân, chỉ có nước chịu đòn chứ không thể hoàn thủ, khiến cho Ninh Dạ giết người cực kỳ dễ dàng. Chiến Cửu Phong lại thành người hỗ trợ. Lúc này chỉ còn lại hai người, đang khổ sở tới khó mà chịu nổi. Chiến Cửu Phong phẫn nộ: “Vân Kình Phi, ngươi có ý gì? Hắn là người của ngươi à?” Đang định ra tay tiếp, Vân Kình Phi lại cười nói: “Hắn không phải người của ta, nhưng ta vốn thích náo nhiệt, gần đây không có chuyện gì vui, đang muốn tìm chút chuyện. Hiếm khi thấy được trò hay, lão Chiến nhà ngươi cần sao phải ngăn cản? Đúng rồi, ngươi đừng trách hắn, là ta không cho hắn ngừng tay.” Người nửa rối! Người nửa rối, tức là nửa người nửa rối. Nhưng đây không phải tác phẩm của Mộc Khôi tông mà là sở trường của Long Dương phủ. Xét theo vũ lực, trong Cửu Đại Tiên Môn, Hắc Bạch thần cung là số một, nhưng chuyện này là do Hắc Bạch thần cung tiếp thu sở trường khắp nơi, thu nhận đại lượng nhân tài ở khắp nơi trong địa phận của mình. Xét theo truyền thừa thì Cửu Đại Tiên Môn có sở trường riêng, không ai hơn ai kém.
Bây giờ Lâm Gù chịu cúi đầu, Ninh Dạ cũng chẳng hề khách khí, lại vài tấm phù lục bay ra, dán lên người Lâm Gù. Tinh Nguyên phù, Hồi Xuân phù khôi phục nguyên khí trị thương giúp lão ta. Trong phương diện hồi phục tuy phù lục không có hiệu quả tốt bằng dược vật, nhưng sử dụng thuận tiện, quan trọng nhất là phù lục lục phẩm, đan dược bình thường chưa chắc đã sánh bằng.
Lâm Gù vốn đang khổ chiến tới kiệt sức, khoảnh khắc này lại lập tức ổn định hơn nhiều, giơ hai tay lên, hóa thành hai bàn tay lớn bằng mây độc, cánh tay có con mắt không ngừng b*n r* chùm sáng màu đỏ. Chiến lực thực tế của lão gù này cũng không phải chuyện đùa, chẳng trách có thể chống cự lại nhiều người tấn công như vậy.
Ninh Dạ đã nhân cơ hội giết thêm hai người, nhưng lần này y học khôn, không để khí độc của Lâm Gù tiến vào cơ thể đối phương.
Tình thế lúc này đã đảo ngược, thấy đối phương sắp chết hết, đúng lúc này một âm thanh đã vọng từ đằng xa lại: “Dừng tay!”
Cách đó không xa, một nam tử trung niên đi tới, tướng mạo đường đường, không giận mà uy, không ngờ trên người lại mặc một bộ chiến giáp huyền kim, uy phong lẫm liệt như chiến tướng nơi sa trường chứ chẳng giống tu sĩ.
Trong Vô Thiên thành chỉ có một người ăn mặc như vậy.
Chiến Cửu Phong!
Nghe nói người này vốn là một tướng quân, sau đó nhận được cơ duyên trên sa trường, tu hành thành công. Nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn giữ nguyên tác phong chiến tướng thiết huyết như xưa.
Thấy Chiến Cửu Phong xuất hiện, Lâm Gù rùng mình một cái.
Người này có tu vi Vạn Pháp, tề danh với Vân Kình Phi, trong Vô Thiên thành, ngoài thành chủ Cố Phong Hiên thì Thập Đại Ác Nhân bọn họ là mạnh nhất, không ai dám không nghe lời bọn họ.
Sau khi Chiến Cửu Phong lên tiếng, chỉ thấy đám người trong trận chiến cùng ngừng tay, đám tu sĩ buôn bán nô lệ còn có vẻ vui mừng.
Nào ngờ Ninh Dạ lại nhân cơ hội xuất thủ, một cơn mưa đao ánh sáng trút xuống, trực tiếp g**t ch*t một tên tu sĩ.
Chiến Cửu Phong không ngờ Ninh Dạ lại dám bỏ qua mệnh lệnh của bản thân, lập tức biến sắc: “To gan!”
Tiện tay ngoắc một cái, trong tay đã xuất hiện một mũi giáo hoàng kim, ném về phía Ninh Dạ.
Mũi giáo này tạo từ hư không nhưng chẳng khác gì vật thực, trong lúc bắn xuống còn tỏa ra ánh sáng chói mắt, tựa như pháp bảo.
Ngay lúc bay tới đỉnh đầu của Ninh Dạ, một luồng đao quang từ trên trời bay tới, chém lên mũi giáo hoàng kim, chỉ nghe tiếng lách cách giòn giã, mũi giáo hoàn kim ầm ầm tan vỡ, rơi trên mặt đất, thận chí hạt cát cũng hóa thành phấn vàng.
Chiến Cửu Phong ngạc nhiên: “Vân Kình Phi?
Một bóng người xuất hiện trên không trung, chính là Vân Kình Phi, hắn cười khà khà nhìn Chiến Cửu Phong: “Là ta!”
Chiến Cửu Phong cau mày: “Sao ngươi lại ra tay?”
“Ta phải hỏi sao ngươi lại ra tay chứ?” Vân Kình Phi hỏi ngược lại: “Trong Vô Thiên thành, giết người không phạm pháp, sao lão Chiến nhà ngươi lại nhúng tay vào?”
Chiến Cửu Phong có vẻ chán ghét; “Nơi nào có người thì có quy tắc. Tuy Vô Thiên thành là nơi ngoài vòng pháp luật nhưng không thể tùy ý làm bậy được. Ta đã nói bọn chúng ngừng tay, bọn chúng phải ngừng...”
Trong lúc đang nói, Ninh Dạ lại chặt đầu một tu sĩ... Đám tu sĩ kia không dám vi phạm mệnh lệnh của Chiến Cửu Phong, bản thân còn nhiễm kịch độc, bó tay bó chân, chỉ có nước chịu đòn chứ không thể hoàn thủ, khiến cho Ninh Dạ giết người cực kỳ dễ dàng.
Chiến Cửu Phong lại thành người hỗ trợ.
Lúc này chỉ còn lại hai người, đang khổ sở tới khó mà chịu nổi.
Chiến Cửu Phong phẫn nộ: “Vân Kình Phi, ngươi có ý gì? Hắn là người của ngươi à?”
Đang định ra tay tiếp, Vân Kình Phi lại cười nói: “Hắn không phải người của ta, nhưng ta vốn thích náo nhiệt, gần đây không có chuyện gì vui, đang muốn tìm chút chuyện. Hiếm khi thấy được trò hay, lão Chiến nhà ngươi cần sao phải ngăn cản? Đúng rồi, ngươi đừng trách hắn, là ta không cho hắn ngừng tay.”
Người nửa rối!
Người nửa rối, tức là nửa người nửa rối.
Nhưng đây không phải tác phẩm của Mộc Khôi tông mà là sở trường của Long Dương phủ.
Xét theo vũ lực, trong Cửu Đại Tiên Môn, Hắc Bạch thần cung là số một, nhưng chuyện này là do Hắc Bạch thần cung tiếp thu sở trường khắp nơi, thu nhận đại lượng nhân tài ở khắp nơi trong địa phận của mình. Xét theo truyền thừa thì Cửu Đại Tiên Môn có sở trường riêng, không ai hơn ai kém.
Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Bây giờ Lâm Gù chịu cúi đầu, Ninh Dạ cũng chẳng hề khách khí, lại vài tấm phù lục bay ra, dán lên người Lâm Gù. Tinh Nguyên phù, Hồi Xuân phù khôi phục nguyên khí trị thương giúp lão ta. Trong phương diện hồi phục tuy phù lục không có hiệu quả tốt bằng dược vật, nhưng sử dụng thuận tiện, quan trọng nhất là phù lục lục phẩm, đan dược bình thường chưa chắc đã sánh bằng. Lâm Gù vốn đang khổ chiến tới kiệt sức, khoảnh khắc này lại lập tức ổn định hơn nhiều, giơ hai tay lên, hóa thành hai bàn tay lớn bằng mây độc, cánh tay có con mắt không ngừng b*n r* chùm sáng màu đỏ. Chiến lực thực tế của lão gù này cũng không phải chuyện đùa, chẳng trách có thể chống cự lại nhiều người tấn công như vậy. Ninh Dạ đã nhân cơ hội giết thêm hai người, nhưng lần này y học khôn, không để khí độc của Lâm Gù tiến vào cơ thể đối phương. Tình thế lúc này đã đảo ngược, thấy đối phương sắp chết hết, đúng lúc này một âm thanh đã vọng từ đằng xa lại: “Dừng tay!” Cách đó không xa, một nam tử trung niên đi tới, tướng mạo đường đường, không giận mà uy, không ngờ trên người lại mặc một bộ chiến giáp huyền kim, uy phong lẫm liệt như chiến tướng nơi sa trường chứ chẳng giống tu sĩ. Trong Vô Thiên thành chỉ có một người ăn mặc như vậy. Chiến Cửu Phong! Nghe nói người này vốn là một tướng quân, sau đó nhận được cơ duyên trên sa trường, tu hành thành công. Nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn giữ nguyên tác phong chiến tướng thiết huyết như xưa. Thấy Chiến Cửu Phong xuất hiện, Lâm Gù rùng mình một cái. Người này có tu vi Vạn Pháp, tề danh với Vân Kình Phi, trong Vô Thiên thành, ngoài thành chủ Cố Phong Hiên thì Thập Đại Ác Nhân bọn họ là mạnh nhất, không ai dám không nghe lời bọn họ. Sau khi Chiến Cửu Phong lên tiếng, chỉ thấy đám người trong trận chiến cùng ngừng tay, đám tu sĩ buôn bán nô lệ còn có vẻ vui mừng. Nào ngờ Ninh Dạ lại nhân cơ hội xuất thủ, một cơn mưa đao ánh sáng trút xuống, trực tiếp g**t ch*t một tên tu sĩ. Chiến Cửu Phong không ngờ Ninh Dạ lại dám bỏ qua mệnh lệnh của bản thân, lập tức biến sắc: “To gan!” Tiện tay ngoắc một cái, trong tay đã xuất hiện một mũi giáo hoàng kim, ném về phía Ninh Dạ. Mũi giáo này tạo từ hư không nhưng chẳng khác gì vật thực, trong lúc bắn xuống còn tỏa ra ánh sáng chói mắt, tựa như pháp bảo. Ngay lúc bay tới đỉnh đầu của Ninh Dạ, một luồng đao quang từ trên trời bay tới, chém lên mũi giáo hoàng kim, chỉ nghe tiếng lách cách giòn giã, mũi giáo hoàn kim ầm ầm tan vỡ, rơi trên mặt đất, thận chí hạt cát cũng hóa thành phấn vàng. Chiến Cửu Phong ngạc nhiên: “Vân Kình Phi? Một bóng người xuất hiện trên không trung, chính là Vân Kình Phi, hắn cười khà khà nhìn Chiến Cửu Phong: “Là ta!” Chiến Cửu Phong cau mày: “Sao ngươi lại ra tay?” “Ta phải hỏi sao ngươi lại ra tay chứ?” Vân Kình Phi hỏi ngược lại: “Trong Vô Thiên thành, giết người không phạm pháp, sao lão Chiến nhà ngươi lại nhúng tay vào?” Chiến Cửu Phong có vẻ chán ghét; “Nơi nào có người thì có quy tắc. Tuy Vô Thiên thành là nơi ngoài vòng pháp luật nhưng không thể tùy ý làm bậy được. Ta đã nói bọn chúng ngừng tay, bọn chúng phải ngừng...” Trong lúc đang nói, Ninh Dạ lại chặt đầu một tu sĩ... Đám tu sĩ kia không dám vi phạm mệnh lệnh của Chiến Cửu Phong, bản thân còn nhiễm kịch độc, bó tay bó chân, chỉ có nước chịu đòn chứ không thể hoàn thủ, khiến cho Ninh Dạ giết người cực kỳ dễ dàng. Chiến Cửu Phong lại thành người hỗ trợ. Lúc này chỉ còn lại hai người, đang khổ sở tới khó mà chịu nổi. Chiến Cửu Phong phẫn nộ: “Vân Kình Phi, ngươi có ý gì? Hắn là người của ngươi à?” Đang định ra tay tiếp, Vân Kình Phi lại cười nói: “Hắn không phải người của ta, nhưng ta vốn thích náo nhiệt, gần đây không có chuyện gì vui, đang muốn tìm chút chuyện. Hiếm khi thấy được trò hay, lão Chiến nhà ngươi cần sao phải ngăn cản? Đúng rồi, ngươi đừng trách hắn, là ta không cho hắn ngừng tay.” Người nửa rối! Người nửa rối, tức là nửa người nửa rối. Nhưng đây không phải tác phẩm của Mộc Khôi tông mà là sở trường của Long Dương phủ. Xét theo vũ lực, trong Cửu Đại Tiên Môn, Hắc Bạch thần cung là số một, nhưng chuyện này là do Hắc Bạch thần cung tiếp thu sở trường khắp nơi, thu nhận đại lượng nhân tài ở khắp nơi trong địa phận của mình. Xét theo truyền thừa thì Cửu Đại Tiên Môn có sở trường riêng, không ai hơn ai kém.