Tác giả:

Mặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan…

Chương 452: Đám người nghe vậy thầm kinh hãi.

Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Nói xong không buồn nhìn Thiên Tê bảo thuyền nữa mà tiếp tục lên đường - tuy chiếc thuyền này từng là chí bảo nhưng trải qua vạn năm sương gió, tinh hoa đã tiêu tan sạch, biến thành rác rưởi.               Vạn năm qua, trừ phi là bảo vật hệ thời gian hay dùng bí pháp bảo vệ, không thì rất ít bảo vật trống chọi được thời gian ăn mòn. Nếu thật sự có thứ gì có năng lực như vậy, thế giới này cũng chẳng thể gánh nổi, chỉ riêng sự tồn tại của nó đã có thể hủy diệt cả một thế giới.               Đi suốt chặng đường, bọn họ lần lượt chứng kiến đủ loại di hài và mảnh vỡ bảo vật, có di hài của đại năng nhân loại, cũng có mảnh thân thể của các loại yêu ma quỷ quái, còn có không ít dị bảo hiếm có, đáng tiếc đều hao mòn qua bao năm tháng, chẳng còn giá trị gì.               Thường Vũ Yên lấy làm lạ: “Sao Tô Hồng Nhan lại tới nơi này? Chẳng lẽ ở đây còn có bí mật gì?”               Vốn dĩ cô nàng chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ ba người Chiến Cửu Phong, Thiết Lang và Nguyệt Vô Thường ở bên cạnh lại cùng phát ra tiếng cười khàn khàn.               “hả?” Thường Vũ Yên kinh ngạc: “Nhìn sắc mặt của các ngươi, hình như có bí mật thật?”               Thân hình Nguyệt Vô Thường cao gầy, đội cái mũi trắng chóp cao, sắc mặt trắng bệch như người chết, tay còn cầm một cái phướn chiêu hồn, chẳng khác nào Bạch Vô Thường.               Lúc này hắn cười ha hả: “Trong Tuyệt Vân lĩnh có bí cảnh.”               “Bí cảnh?” Thường Vũ Yên kinh ngạc, sau đó lập tức vui mừng: “Còn có bí cảnh cơ à?”               Ngược lại, Chúc Bạch Thương vẫn bình tĩnh như thường: “Nếu biết có bí cảnh, sao chư vị không vào lục soát? E là trong bí cảnh cũng chẳng tốt lành gì?”               “Cũng không có gì lạ.” Chiến Cửu Phong nói: “Chẳng qua bí cảnh ẩn giấu quá sâu, khó mà hiện hình, chúng ta từng tập trung tìm kiếm nhưng trong Tuyệt Vân lĩnh cực kỳ nguy hiểm, bão Ngũ Sát vân, Nộ Đình Sa Bạo, Binh Quỷ Thiên Phong, đều là nguy hiểm mà người thường khó lòng chống cự. Nhưng đáng sợ nhất là yêu thú ẩn trong Tuyệt Vân lĩnh này.”               Thường Vũ Yên nói: “Tuyệt Vân lĩnh còn có yêu thú à?”               Nguyệt Vô Thường và Chiến Cửu Phong cùng nhìn sang Thiết Lang ở bên cạnh.               Thiết Lang là một nam tử trung niên, có một cặp móng vuốt sóng, huyết mạch yêu hóa, khiến người ta ấn tượng nhất là gương mặt của hắn.               Mặt của hắn như từng bị gặm một cái, chỉ còn có nửa, thậm chí thấy rõ xương trắng dưới bộ mặt.               Tu vi Vạn Pháp, gương mặt bị thương mà không thể khép lại, có thể thấy thương tích nặng tới nhường nào.               Thiết Lang trầm giọng nói: “Năm đó ta còn là Hoa Luân đỉnh phong, nghe nói Tuyệt Vân lĩnh có cơ hội ngộ đạo nên tới thử, nào ngờ gặp phải một con lang yêu.”               “Lang yêu gì?”               “Loại bình thường nhất.” Thiết Lang trả lời: “Quan sát tu vi cũng chỉ là Tàng Tượng trung kỳ bình thường.”               Sau đó hắn chỉ lên mặt: “Gương mặt của ta là bị con lang yêu hủy đi.”               “Không thể nào?” Thường Vũ Yên và Chúc Bạch Thương cùng kinh ngạc.               Lang yêu Tàng Tượng trung kỳ phá hỏng nửa gương mặt của Thiết Lang cảnh giới Hoa Luân đỉnh phong, hơn nữa vĩnh viễn không khỏi?               Thiết Lang gật đầu: “Đây là sự thật. Ta giết con sói kia nhưng phát hiện nơi nó cắn bị thương không thể khép lại, thậm chí không ngừng thối rữa. Nếu ta không dùng Luyện Huyết đan kịp thời, thi triển bí pháp chuyển sinh, hấp thu huyết mạch của nó, e là bây giờ chẳng còn xương cốt nữa rồi.”               Đám người nghe vậy thầm kinh hãi.               Nguyệt Vô Thường nói: “Ở đây có không ít yêu thú, số lượng bình thường nhưng tất cả yêu thú đều có một đặc tính quỷ dị. Đó là chỉ cần bị bọn chúng làm bị thương, cho dù là vết thương nhỏ bé nhất, không đáng kể nhất, nó cũng nhanh chóng thối rữa, cực kỳ quỷ dị. Chỉ khi cao hơn chúng một địa cảnh giới mới có thể đối kháng. Người bình thường thì biện pháp tốt nhất để đối phó với yêu thú là bị thương ở đâu thì lập tức chặt bỏ nơi đó. Nhưng nếu bị thương ở mặt thì không có cách nào nữa rồi.”               Chiến Cửu Phong nói: “Khổ nỗi đám yêu thú này xuất quỷ nhập thần, pháp thuật quỷ dị, tấn công nhanh chóng cường hãn, giết cũng không hết. Cho nên bọn chúng là phiền toái lớn nhất ở đây.”            Chúc Bạch Thương nhìn xung quanh một hồi: “Bây giờ yêu thú ở đâu?”               Thiết Lang lắc đầu: “Chưa vào sâu bên trong thì yêu thú không xuất hiện.”               “Sâu là ở đâu?”               Ba người Nguyệt Vô Thường, Chiến Cửu Phong chỉ vào một nơi mây mù lượn lờ ở đằng trước: “Chỗ mây mù đậm nhất.”

Nói xong không buồn nhìn Thiên Tê bảo thuyền nữa mà tiếp tục lên đường - tuy chiếc thuyền này từng là chí bảo nhưng trải qua vạn năm sương gió, tinh hoa đã tiêu tan sạch, biến thành rác rưởi.  

             Vạn năm qua, trừ phi là bảo vật hệ thời gian hay dùng bí pháp bảo vệ, không thì rất ít bảo vật trống chọi được thời gian ăn mòn. Nếu thật sự có thứ gì có năng lực như vậy, thế giới này cũng chẳng thể gánh nổi, chỉ riêng sự tồn tại của nó đã có thể hủy diệt cả một thế giới.  

             Đi suốt chặng đường, bọn họ lần lượt chứng kiến đủ loại di hài và mảnh vỡ bảo vật, có di hài của đại năng nhân loại, cũng có mảnh thân thể của các loại yêu ma quỷ quái, còn có không ít dị bảo hiếm có, đáng tiếc đều hao mòn qua bao năm tháng, chẳng còn giá trị gì.  

             Thường Vũ Yên lấy làm lạ: “Sao Tô Hồng Nhan lại tới nơi này? Chẳng lẽ ở đây còn có bí mật gì?”  

             Vốn dĩ cô nàng chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ ba người Chiến Cửu Phong, Thiết Lang và Nguyệt Vô Thường ở bên cạnh lại cùng phát ra tiếng cười khàn khàn.  

             “hả?” Thường Vũ Yên kinh ngạc: “Nhìn sắc mặt của các ngươi, hình như có bí mật thật?”  

             Thân hình Nguyệt Vô Thường cao gầy, đội cái mũi trắng chóp cao, sắc mặt trắng bệch như người chết, tay còn cầm một cái phướn chiêu hồn, chẳng khác nào Bạch Vô Thường.  

             Lúc này hắn cười ha hả: “Trong Tuyệt Vân lĩnh có bí cảnh.”  

             “Bí cảnh?” Thường Vũ Yên kinh ngạc, sau đó lập tức vui mừng: “Còn có bí cảnh cơ à?”  

             Ngược lại, Chúc Bạch Thương vẫn bình tĩnh như thường: “Nếu biết có bí cảnh, sao chư vị không vào lục soát? E là trong bí cảnh cũng chẳng tốt lành gì?”  

             “Cũng không có gì lạ.” Chiến Cửu Phong nói: “Chẳng qua bí cảnh ẩn giấu quá sâu, khó mà hiện hình, chúng ta từng tập trung tìm kiếm nhưng trong Tuyệt Vân lĩnh cực kỳ nguy hiểm, bão Ngũ Sát vân, Nộ Đình Sa Bạo, Binh Quỷ Thiên Phong, đều là nguy hiểm mà người thường khó lòng chống cự. Nhưng đáng sợ nhất là yêu thú ẩn trong Tuyệt Vân lĩnh này.”  

             Thường Vũ Yên nói: “Tuyệt Vân lĩnh còn có yêu thú à?”  

             Nguyệt Vô Thường và Chiến Cửu Phong cùng nhìn sang Thiết Lang ở bên cạnh.  

             Thiết Lang là một nam tử trung niên, có một cặp móng vuốt sóng, huyết mạch yêu hóa, khiến người ta ấn tượng nhất là gương mặt của hắn.  

             Mặt của hắn như từng bị gặm một cái, chỉ còn có nửa, thậm chí thấy rõ xương trắng dưới bộ mặt.  

             Tu vi Vạn Pháp, gương mặt bị thương mà không thể khép lại, có thể thấy thương tích nặng tới nhường nào.  

             Thiết Lang trầm giọng nói: “Năm đó ta còn là Hoa Luân đỉnh phong, nghe nói Tuyệt Vân lĩnh có cơ hội ngộ đạo nên tới thử, nào ngờ gặp phải một con lang yêu.”  

             “Lang yêu gì?”  

             “Loại bình thường nhất.” Thiết Lang trả lời: “Quan sát tu vi cũng chỉ là Tàng Tượng trung kỳ bình thường.”  

             Sau đó hắn chỉ lên mặt: “Gương mặt của ta là bị con lang yêu hủy đi.”  

             “Không thể nào?” Thường Vũ Yên và Chúc Bạch Thương cùng kinh ngạc.  

             Lang yêu Tàng Tượng trung kỳ phá hỏng nửa gương mặt của Thiết Lang cảnh giới Hoa Luân đỉnh phong, hơn nữa vĩnh viễn không khỏi?  

             Thiết Lang gật đầu: “Đây là sự thật. Ta giết con sói kia nhưng phát hiện nơi nó cắn bị thương không thể khép lại, thậm chí không ngừng thối rữa. Nếu ta không dùng Luyện Huyết đan kịp thời, thi triển bí pháp chuyển sinh, hấp thu huyết mạch của nó, e là bây giờ chẳng còn xương cốt nữa rồi.”  

             Đám người nghe vậy thầm kinh hãi.  

             Nguyệt Vô Thường nói: “Ở đây có không ít yêu thú, số lượng bình thường nhưng tất cả yêu thú đều có một đặc tính quỷ dị. Đó là chỉ cần bị bọn chúng làm bị thương, cho dù là vết thương nhỏ bé nhất, không đáng kể nhất, nó cũng nhanh chóng thối rữa, cực kỳ quỷ dị. Chỉ khi cao hơn chúng một địa cảnh giới mới có thể đối kháng. Người bình thường thì biện pháp tốt nhất để đối phó với yêu thú là bị thương ở đâu thì lập tức chặt bỏ nơi đó. Nhưng nếu bị thương ở mặt thì không có cách nào nữa rồi.”  

             Chiến Cửu Phong nói: “Khổ nỗi đám yêu thú này xuất quỷ nhập thần, pháp thuật quỷ dị, tấn công nhanh chóng cường hãn, giết cũng không hết. Cho nên bọn chúng là phiền toái lớn nhất ở đây.”  

          Chúc Bạch Thương nhìn xung quanh một hồi: “Bây giờ yêu thú ở đâu?”  

             Thiết Lang lắc đầu: “Chưa vào sâu bên trong thì yêu thú không xuất hiện.”  

             “Sâu là ở đâu?”  

             Ba người Nguyệt Vô Thường, Chiến Cửu Phong chỉ vào một nơi mây mù lượn lờ ở đằng trước: “Chỗ mây mù đậm nhất.”

Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Nói xong không buồn nhìn Thiên Tê bảo thuyền nữa mà tiếp tục lên đường - tuy chiếc thuyền này từng là chí bảo nhưng trải qua vạn năm sương gió, tinh hoa đã tiêu tan sạch, biến thành rác rưởi.               Vạn năm qua, trừ phi là bảo vật hệ thời gian hay dùng bí pháp bảo vệ, không thì rất ít bảo vật trống chọi được thời gian ăn mòn. Nếu thật sự có thứ gì có năng lực như vậy, thế giới này cũng chẳng thể gánh nổi, chỉ riêng sự tồn tại của nó đã có thể hủy diệt cả một thế giới.               Đi suốt chặng đường, bọn họ lần lượt chứng kiến đủ loại di hài và mảnh vỡ bảo vật, có di hài của đại năng nhân loại, cũng có mảnh thân thể của các loại yêu ma quỷ quái, còn có không ít dị bảo hiếm có, đáng tiếc đều hao mòn qua bao năm tháng, chẳng còn giá trị gì.               Thường Vũ Yên lấy làm lạ: “Sao Tô Hồng Nhan lại tới nơi này? Chẳng lẽ ở đây còn có bí mật gì?”               Vốn dĩ cô nàng chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ ba người Chiến Cửu Phong, Thiết Lang và Nguyệt Vô Thường ở bên cạnh lại cùng phát ra tiếng cười khàn khàn.               “hả?” Thường Vũ Yên kinh ngạc: “Nhìn sắc mặt của các ngươi, hình như có bí mật thật?”               Thân hình Nguyệt Vô Thường cao gầy, đội cái mũi trắng chóp cao, sắc mặt trắng bệch như người chết, tay còn cầm một cái phướn chiêu hồn, chẳng khác nào Bạch Vô Thường.               Lúc này hắn cười ha hả: “Trong Tuyệt Vân lĩnh có bí cảnh.”               “Bí cảnh?” Thường Vũ Yên kinh ngạc, sau đó lập tức vui mừng: “Còn có bí cảnh cơ à?”               Ngược lại, Chúc Bạch Thương vẫn bình tĩnh như thường: “Nếu biết có bí cảnh, sao chư vị không vào lục soát? E là trong bí cảnh cũng chẳng tốt lành gì?”               “Cũng không có gì lạ.” Chiến Cửu Phong nói: “Chẳng qua bí cảnh ẩn giấu quá sâu, khó mà hiện hình, chúng ta từng tập trung tìm kiếm nhưng trong Tuyệt Vân lĩnh cực kỳ nguy hiểm, bão Ngũ Sát vân, Nộ Đình Sa Bạo, Binh Quỷ Thiên Phong, đều là nguy hiểm mà người thường khó lòng chống cự. Nhưng đáng sợ nhất là yêu thú ẩn trong Tuyệt Vân lĩnh này.”               Thường Vũ Yên nói: “Tuyệt Vân lĩnh còn có yêu thú à?”               Nguyệt Vô Thường và Chiến Cửu Phong cùng nhìn sang Thiết Lang ở bên cạnh.               Thiết Lang là một nam tử trung niên, có một cặp móng vuốt sóng, huyết mạch yêu hóa, khiến người ta ấn tượng nhất là gương mặt của hắn.               Mặt của hắn như từng bị gặm một cái, chỉ còn có nửa, thậm chí thấy rõ xương trắng dưới bộ mặt.               Tu vi Vạn Pháp, gương mặt bị thương mà không thể khép lại, có thể thấy thương tích nặng tới nhường nào.               Thiết Lang trầm giọng nói: “Năm đó ta còn là Hoa Luân đỉnh phong, nghe nói Tuyệt Vân lĩnh có cơ hội ngộ đạo nên tới thử, nào ngờ gặp phải một con lang yêu.”               “Lang yêu gì?”               “Loại bình thường nhất.” Thiết Lang trả lời: “Quan sát tu vi cũng chỉ là Tàng Tượng trung kỳ bình thường.”               Sau đó hắn chỉ lên mặt: “Gương mặt của ta là bị con lang yêu hủy đi.”               “Không thể nào?” Thường Vũ Yên và Chúc Bạch Thương cùng kinh ngạc.               Lang yêu Tàng Tượng trung kỳ phá hỏng nửa gương mặt của Thiết Lang cảnh giới Hoa Luân đỉnh phong, hơn nữa vĩnh viễn không khỏi?               Thiết Lang gật đầu: “Đây là sự thật. Ta giết con sói kia nhưng phát hiện nơi nó cắn bị thương không thể khép lại, thậm chí không ngừng thối rữa. Nếu ta không dùng Luyện Huyết đan kịp thời, thi triển bí pháp chuyển sinh, hấp thu huyết mạch của nó, e là bây giờ chẳng còn xương cốt nữa rồi.”               Đám người nghe vậy thầm kinh hãi.               Nguyệt Vô Thường nói: “Ở đây có không ít yêu thú, số lượng bình thường nhưng tất cả yêu thú đều có một đặc tính quỷ dị. Đó là chỉ cần bị bọn chúng làm bị thương, cho dù là vết thương nhỏ bé nhất, không đáng kể nhất, nó cũng nhanh chóng thối rữa, cực kỳ quỷ dị. Chỉ khi cao hơn chúng một địa cảnh giới mới có thể đối kháng. Người bình thường thì biện pháp tốt nhất để đối phó với yêu thú là bị thương ở đâu thì lập tức chặt bỏ nơi đó. Nhưng nếu bị thương ở mặt thì không có cách nào nữa rồi.”               Chiến Cửu Phong nói: “Khổ nỗi đám yêu thú này xuất quỷ nhập thần, pháp thuật quỷ dị, tấn công nhanh chóng cường hãn, giết cũng không hết. Cho nên bọn chúng là phiền toái lớn nhất ở đây.”            Chúc Bạch Thương nhìn xung quanh một hồi: “Bây giờ yêu thú ở đâu?”               Thiết Lang lắc đầu: “Chưa vào sâu bên trong thì yêu thú không xuất hiện.”               “Sâu là ở đâu?”               Ba người Nguyệt Vô Thường, Chiến Cửu Phong chỉ vào một nơi mây mù lượn lờ ở đằng trước: “Chỗ mây mù đậm nhất.”

Chương 452: Đám người nghe vậy thầm kinh hãi.