Tác giả:

Đầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ…

Chương 51: Chương 51

Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân ChưaTác giả: Thừa BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ… “Tẩu vừa mới nói gì cơ?”Giang Thanh Ba nghi ngờ tai mình có vấn đề.Không ngờ tai nàng lại xuất hiện ảo giác.“Lần trước không báo trước cho đệ muội biết sẽ tổ chức buổi tiệc nhỏ là tẩu tẩu không đúng.Tử Ninh lại càng sai hơn.” Đan Tuệ Quân cười dịu dàng: “Xin đệ muội đại nhân đại lượng tha thứ cho nó, cũng tha thứ cho tẩu tẩu.”Giọng nói dịu dàng như nước này, nụ cười hiền hòa này và cả giọng điệu của bà ta khi nói chữ “xin” kia, nhìn kiểu gì, nghe kiểu gì cũng thấy giả dối.Giang Thanh Ba ngỡ ngàng chớp mắt, véo vào cánh tay của Đan Tuệ Quân.“Có đau không?”“Không đau.”Giang Thanh Ba thấy bà ta cau mày nhẫn nhịn, làm lơ dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của bà ta.Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.Hóa ra đây không phải là nằm mơ.Đây là đời thực.Đan Tuệ Quân thật sự xin lỗi nàng.Nhưng mà cứ không chân thực thế nào ấy.Thái độ của Đan Tuệ Quân quá giả tạo.“Lần này đệ muội bị kinh sợ.Chỗ ta có một ít nhân sâm và linh chi.Chờ khi về phủ ta sẽ đem qua cho muội.” Nụ cười của Đan Tuệ Quân vẫn không hề thay đổi.Giang Thanh Ba quan sát bà ta rồi nháy mắt: "Nếu tẩu bị bắt cóc thì nháy mắt như ta đi.""Đệ muội vẫn hài hước y như trước." Khuôn mặt Đan Tuệ Quân cứng đờ ra nhưng sau đó lại trở về với dáng vẻ bình thường.Bà ta thân thiết nắm lấy tay Giang Thanh Ba: "Lúc nào thì đệ muội về phủ? Những ngày tháng không có muội trong phủ, ta thấy không quen.""...!Là ai ép tẩu nói ra những lời trái lòng này?" Giang Thanh Ba nhướn mày."Đây là những lời thật lòng của tẩu tẩu.""Người ép được tẩu cũng tài giỏi lắm." Giang Thanh Ba xúc động.Đan Tuệ Quân xụ mặt xuống.Bà ta không ngờ bản thân đã xin lỗi rồi mà Giang Thanh Ba vẫn không chịu tha thứ cứ liên tục mỉa mai.Bà ta tức phát điên.Nhưng khi nghĩ đến trong phủ còn có… Ngay sau đó, bà ta lại ép bản thân nở nụ cười."Nếu đã không muốn cười thì đừng cười.Trông đáng sợ lắm!" Giang Thanh Ba thấy bà ta cười còn ghê rợn hơn cả lúc khóc thì lặng lẽ nhắm mắt lại.Đan Tuệ Quân mím môi.Chiếc khăn lụa trong tay đã bị vò thành cục.Gân xanh hai bên trán đột nhiên giật giật.Giang Thanh Ba thấy được bà ta đang nhẫn nhịn.Nàng đang chờ đối phương nổi cáu để bản thân thuận thế khiêu khích thêm đôi ba câu.Như vậy nàng có thể ở lại nhà mẹ đẻ thêm vài ngày.Nhưng trong sự mong chờ của Giang Thanh Ba, Đan Tuệ Quân không hề tức giận mà lại đưa lưng về phía nàng."???" Tự kỷ sao?Trong kịch bản đâu có viết như vậy!.

“Tẩu vừa mới nói gì cơ?”Giang Thanh Ba nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Không ngờ tai nàng lại xuất hiện ảo giác.“Lần trước không báo trước cho đệ muội biết sẽ tổ chức buổi tiệc nhỏ là tẩu tẩu không đúng.

Tử Ninh lại càng sai hơn.” Đan Tuệ Quân cười dịu dàng: “Xin đệ muội đại nhân đại lượng tha thứ cho nó, cũng tha thứ cho tẩu tẩu.”Giọng nói dịu dàng như nước này, nụ cười hiền hòa này và cả giọng điệu của bà ta khi nói chữ “xin” kia, nhìn kiểu gì, nghe kiểu gì cũng thấy giả dối.

Giang Thanh Ba ngỡ ngàng chớp mắt, véo vào cánh tay của Đan Tuệ Quân.“Có đau không?”“Không đau.”Giang Thanh Ba thấy bà ta cau mày nhẫn nhịn, làm lơ dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của bà ta.

Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra đây không phải là nằm mơ.

Đây là đời thực.

Đan Tuệ Quân thật sự xin lỗi nàng.Nhưng mà cứ không chân thực thế nào ấy.

Thái độ của Đan Tuệ Quân quá giả tạo.“Lần này đệ muội bị kinh sợ.

Chỗ ta có một ít nhân sâm và linh chi.

Chờ khi về phủ ta sẽ đem qua cho muội.” Nụ cười của Đan Tuệ Quân vẫn không hề thay đổi.Giang Thanh Ba quan sát bà ta rồi nháy mắt: "Nếu tẩu bị bắt cóc thì nháy mắt như ta đi.""Đệ muội vẫn hài hước y như trước." Khuôn mặt Đan Tuệ Quân cứng đờ ra nhưng sau đó lại trở về với dáng vẻ bình thường.

Bà ta thân thiết nắm lấy tay Giang Thanh Ba: "Lúc nào thì đệ muội về phủ? Những ngày tháng không có muội trong phủ, ta thấy không quen.""...!Là ai ép tẩu nói ra những lời trái lòng này?" Giang Thanh Ba nhướn mày."Đây là những lời thật lòng của tẩu tẩu.""Người ép được tẩu cũng tài giỏi lắm." Giang Thanh Ba xúc động.Đan Tuệ Quân xụ mặt xuống.

Bà ta không ngờ bản thân đã xin lỗi rồi mà Giang Thanh Ba vẫn không chịu tha thứ cứ liên tục mỉa mai.

Bà ta tức phát điên.

Nhưng khi nghĩ đến trong phủ còn có… Ngay sau đó, bà ta lại ép bản thân nở nụ cười."Nếu đã không muốn cười thì đừng cười.

Trông đáng sợ lắm!" Giang Thanh Ba thấy bà ta cười còn ghê rợn hơn cả lúc khóc thì lặng lẽ nhắm mắt lại.Đan Tuệ Quân mím môi.

Chiếc khăn lụa trong tay đã bị vò thành cục.

Gân xanh hai bên trán đột nhiên giật giật.Giang Thanh Ba thấy được bà ta đang nhẫn nhịn.

Nàng đang chờ đối phương nổi cáu để bản thân thuận thế khiêu khích thêm đôi ba câu.

Như vậy nàng có thể ở lại nhà mẹ đẻ thêm vài ngày.

Nhưng trong sự mong chờ của Giang Thanh Ba, Đan Tuệ Quân không hề tức giận mà lại đưa lưng về phía nàng."???" Tự kỷ sao?Trong kịch bản đâu có viết như vậy!.

Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân ChưaTác giả: Thừa BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ… “Tẩu vừa mới nói gì cơ?”Giang Thanh Ba nghi ngờ tai mình có vấn đề.Không ngờ tai nàng lại xuất hiện ảo giác.“Lần trước không báo trước cho đệ muội biết sẽ tổ chức buổi tiệc nhỏ là tẩu tẩu không đúng.Tử Ninh lại càng sai hơn.” Đan Tuệ Quân cười dịu dàng: “Xin đệ muội đại nhân đại lượng tha thứ cho nó, cũng tha thứ cho tẩu tẩu.”Giọng nói dịu dàng như nước này, nụ cười hiền hòa này và cả giọng điệu của bà ta khi nói chữ “xin” kia, nhìn kiểu gì, nghe kiểu gì cũng thấy giả dối.Giang Thanh Ba ngỡ ngàng chớp mắt, véo vào cánh tay của Đan Tuệ Quân.“Có đau không?”“Không đau.”Giang Thanh Ba thấy bà ta cau mày nhẫn nhịn, làm lơ dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của bà ta.Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.Hóa ra đây không phải là nằm mơ.Đây là đời thực.Đan Tuệ Quân thật sự xin lỗi nàng.Nhưng mà cứ không chân thực thế nào ấy.Thái độ của Đan Tuệ Quân quá giả tạo.“Lần này đệ muội bị kinh sợ.Chỗ ta có một ít nhân sâm và linh chi.Chờ khi về phủ ta sẽ đem qua cho muội.” Nụ cười của Đan Tuệ Quân vẫn không hề thay đổi.Giang Thanh Ba quan sát bà ta rồi nháy mắt: "Nếu tẩu bị bắt cóc thì nháy mắt như ta đi.""Đệ muội vẫn hài hước y như trước." Khuôn mặt Đan Tuệ Quân cứng đờ ra nhưng sau đó lại trở về với dáng vẻ bình thường.Bà ta thân thiết nắm lấy tay Giang Thanh Ba: "Lúc nào thì đệ muội về phủ? Những ngày tháng không có muội trong phủ, ta thấy không quen.""...!Là ai ép tẩu nói ra những lời trái lòng này?" Giang Thanh Ba nhướn mày."Đây là những lời thật lòng của tẩu tẩu.""Người ép được tẩu cũng tài giỏi lắm." Giang Thanh Ba xúc động.Đan Tuệ Quân xụ mặt xuống.Bà ta không ngờ bản thân đã xin lỗi rồi mà Giang Thanh Ba vẫn không chịu tha thứ cứ liên tục mỉa mai.Bà ta tức phát điên.Nhưng khi nghĩ đến trong phủ còn có… Ngay sau đó, bà ta lại ép bản thân nở nụ cười."Nếu đã không muốn cười thì đừng cười.Trông đáng sợ lắm!" Giang Thanh Ba thấy bà ta cười còn ghê rợn hơn cả lúc khóc thì lặng lẽ nhắm mắt lại.Đan Tuệ Quân mím môi.Chiếc khăn lụa trong tay đã bị vò thành cục.Gân xanh hai bên trán đột nhiên giật giật.Giang Thanh Ba thấy được bà ta đang nhẫn nhịn.Nàng đang chờ đối phương nổi cáu để bản thân thuận thế khiêu khích thêm đôi ba câu.Như vậy nàng có thể ở lại nhà mẹ đẻ thêm vài ngày.Nhưng trong sự mong chờ của Giang Thanh Ba, Đan Tuệ Quân không hề tức giận mà lại đưa lưng về phía nàng."???" Tự kỷ sao?Trong kịch bản đâu có viết như vậy!.

Chương 51: Chương 51