Đầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ…
Chương 52: Chương 52
Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân ChưaTác giả: Thừa BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ… "Giữa người nhà thì không có hiềm khích lâu ngày.Nếu đã nói ra thì tốt." Ôn Tĩnh ngồi bên phải Giang Thanh Ba, mỉm cười cầm tay nàng: "Những ngày con không có trong phủ, ta cứ cảm thấy không có tâm trạng để ăn uống.Hôm nay là ngày lành.Chi bằng con về phủ cùng bọn ta.""Lúc trước là cháu dâu không đúng.Xin tam thẩm đừng tính toán." Lương Nghi Tĩnh nói.Thang đã được kê đến tận chân.Nếu tiếp tục làm kiêu đi thì cũng hơi quá đáng.Đại tẩu ở phía đối diện gật đầu với nàng, rõ ràng là vừa lòng với biểu hiện của nhị phòng.Mặc dù nàng không biết trước đó họ đã nói gì với tẩu tẩu nhưng có thể khiến nàng ấy gật đầu thì chắc chắn là có lợi chứ không có hại tới nàng."Nếu mọi người đã nhớ con thì con sẽ về phủ."Nữ quyến Lục gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm.Họ nhìn Giang Thanh Ba mà cười rạng rỡ hơn.Đến cả Đan Tuệ Quân đang tự kỷ cũng mỉm cười.Ra khỏi cửa phủ, Thẩm Kỳ Vân kéo tay Giang Thanh Ba, giọng nói dịu dàng: "Nếu người của Hầu phủ còn dám bắt nạt muội thì cứ về đây.Giang phủ mãi mãi là nhà của muội."Giang Thanh Ba nhìn gia quyến của Lục gia đang đứng một bên nhìn trời nhìn đất, mỉm cười rồi gật đầu: "Muội hiểu rồi tẩu tẩu."Giang Thanh Ba bước lên xe ngựa.Trái tim đang treo lơ lửng trên không của gia quyến Lục gia hoàn toàn đáp đất.Lúc về đến phủ Võ An Hầu, nụ cười trên mặt họ vẫn chưa biến mất.Giang Thanh Ba quay về Thu Thủy Uyển.Nàng vừa ngồi xuống uống ngụm nước thì đại nha hoàn của Đan Tuệ Quân đã đưa nhân sâm và linh chi sang."Đây là những dược liệu tốt nhất trong kho riêng của phu nhân nhà nô tỳ.Xin tam phu nhân đừng chê.""Nhị tẩu thật có lòng."Dáng vẻ của Hỷ Thúy khiêm nhường, mất đi cảm giác ưu việt toát lên từ trong xương cốt như bình thường.Giang Thanh Ba khẽ liếc nhìn, nhân sâm và linh chi đều là thượng phẩm.Dược tính được bảo tồn vô cùng tốt.Nàng còn tưởng với tính cách của Đan Tuệ Quân thì sẽ không cho nàng nhân sâm và linh chi mà bà ta từng hứa hẹn.Dù có cho thì cũng sẽ cố kéo dài thời gian hoặc là sẽ lấy những dược liệu giả thay cho những dược liệu quý kia.Không ngờ lần này lại biến thành nàng nghĩ nhiều.Nàng phe phẩy cái quạt tròn, mỉm cười với Hỷ Thúy."Về tạ ơn nhị tẩu giúp ta.""Tam phu nhân thích là được."Sau khi Hỷ Thúy đi, Giang Thanh Ba vội vã gọi Lục Y đang thu dọn phòng ngủ tới..
"Giữa người nhà thì không có hiềm khích lâu ngày.
Nếu đã nói ra thì tốt." Ôn Tĩnh ngồi bên phải Giang Thanh Ba, mỉm cười cầm tay nàng: "Những ngày con không có trong phủ, ta cứ cảm thấy không có tâm trạng để ăn uống.
Hôm nay là ngày lành.
Chi bằng con về phủ cùng bọn ta.""Lúc trước là cháu dâu không đúng.
Xin tam thẩm đừng tính toán." Lương Nghi Tĩnh nói.Thang đã được kê đến tận chân.
Nếu tiếp tục làm kiêu đi thì cũng hơi quá đáng.
Đại tẩu ở phía đối diện gật đầu với nàng, rõ ràng là vừa lòng với biểu hiện của nhị phòng.
Mặc dù nàng không biết trước đó họ đã nói gì với tẩu tẩu nhưng có thể khiến nàng ấy gật đầu thì chắc chắn là có lợi chứ không có hại tới nàng."Nếu mọi người đã nhớ con thì con sẽ về phủ."Nữ quyến Lục gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Họ nhìn Giang Thanh Ba mà cười rạng rỡ hơn.
Đến cả Đan Tuệ Quân đang tự kỷ cũng mỉm cười.Ra khỏi cửa phủ, Thẩm Kỳ Vân kéo tay Giang Thanh Ba, giọng nói dịu dàng: "Nếu người của Hầu phủ còn dám bắt nạt muội thì cứ về đây.
Giang phủ mãi mãi là nhà của muội."Giang Thanh Ba nhìn gia quyến của Lục gia đang đứng một bên nhìn trời nhìn đất, mỉm cười rồi gật đầu: "Muội hiểu rồi tẩu tẩu."Giang Thanh Ba bước lên xe ngựa.
Trái tim đang treo lơ lửng trên không của gia quyến Lục gia hoàn toàn đáp đất.
Lúc về đến phủ Võ An Hầu, nụ cười trên mặt họ vẫn chưa biến mất.Giang Thanh Ba quay về Thu Thủy Uyển.
Nàng vừa ngồi xuống uống ngụm nước thì đại nha hoàn của Đan Tuệ Quân đã đưa nhân sâm và linh chi sang."Đây là những dược liệu tốt nhất trong kho riêng của phu nhân nhà nô tỳ.
Xin tam phu nhân đừng chê.""Nhị tẩu thật có lòng."Dáng vẻ của Hỷ Thúy khiêm nhường, mất đi cảm giác ưu việt toát lên từ trong xương cốt như bình thường.
Giang Thanh Ba khẽ liếc nhìn, nhân sâm và linh chi đều là thượng phẩm.
Dược tính được bảo tồn vô cùng tốt.Nàng còn tưởng với tính cách của Đan Tuệ Quân thì sẽ không cho nàng nhân sâm và linh chi mà bà ta từng hứa hẹn.
Dù có cho thì cũng sẽ cố kéo dài thời gian hoặc là sẽ lấy những dược liệu giả thay cho những dược liệu quý kia.
Không ngờ lần này lại biến thành nàng nghĩ nhiều.
Nàng phe phẩy cái quạt tròn, mỉm cười với Hỷ Thúy."Về tạ ơn nhị tẩu giúp ta.""Tam phu nhân thích là được."Sau khi Hỷ Thúy đi, Giang Thanh Ba vội vã gọi Lục Y đang thu dọn phòng ngủ tới..
Hôm Nay Ta Đã Được Kế Thừa Di Sản Của Phu Quân ChưaTác giả: Thừa BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, mái hiên đọng lại một lớp tuyết dày.Sắc mặt Lục Y lạnh lẽo, bước chân vội vã, tiếng chân đạp lên tuyết vang lên lệt xệt. Nàng ấy xuyên qua ô cửa hình vòng cung đi vào sân nhỏ, vừa đến cửa đã chạy lon ton vào trong."Tiểu thư, không xong rồi, người của hầu phủ đòi từ hôn."Chiếc chăn bông màu hồng vẫn nằm yên không nhúc nhích, tiếng thở vẫn lên xuống vững vàng."...!Đã là lúc nào rồi mà người vẫn còn ngủ được thế." Lục Y nhào lên giường kéo người dưới lớp chăn bông ra: "Tiểu thư, mau thức dậy đi."Giang Thanh Ba mở đôi mắt đang mê mang ra, liếc mắt nhìn Lục Y sau đó lại nhắm lại: "Không ăn điểm tâm, đến trưa cơm chín thì đến gọi ta.""...!Lửa xém lông mày rồi mà người còn nghĩ đến chuyện ăn hả?"Nàng ấy kéo Giang Thanh Ba đang chuẩn bị hợp làm một với chiếc giường lớn dậy, nắm lấy bả vai rồi lắc mạnh mấy cái: "Tiểu thư đừng ngủ nữa, Nhị phu nhân của hầu phủ đích thân đến từ hôn đấy.""Từ hôn? À, rất tốt!""...!Tiểu thư, nếu như bây giờ Hầu phủ đến từ hôn thì danh tiếng của người sẽ… "Giữa người nhà thì không có hiềm khích lâu ngày.Nếu đã nói ra thì tốt." Ôn Tĩnh ngồi bên phải Giang Thanh Ba, mỉm cười cầm tay nàng: "Những ngày con không có trong phủ, ta cứ cảm thấy không có tâm trạng để ăn uống.Hôm nay là ngày lành.Chi bằng con về phủ cùng bọn ta.""Lúc trước là cháu dâu không đúng.Xin tam thẩm đừng tính toán." Lương Nghi Tĩnh nói.Thang đã được kê đến tận chân.Nếu tiếp tục làm kiêu đi thì cũng hơi quá đáng.Đại tẩu ở phía đối diện gật đầu với nàng, rõ ràng là vừa lòng với biểu hiện của nhị phòng.Mặc dù nàng không biết trước đó họ đã nói gì với tẩu tẩu nhưng có thể khiến nàng ấy gật đầu thì chắc chắn là có lợi chứ không có hại tới nàng."Nếu mọi người đã nhớ con thì con sẽ về phủ."Nữ quyến Lục gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm.Họ nhìn Giang Thanh Ba mà cười rạng rỡ hơn.Đến cả Đan Tuệ Quân đang tự kỷ cũng mỉm cười.Ra khỏi cửa phủ, Thẩm Kỳ Vân kéo tay Giang Thanh Ba, giọng nói dịu dàng: "Nếu người của Hầu phủ còn dám bắt nạt muội thì cứ về đây.Giang phủ mãi mãi là nhà của muội."Giang Thanh Ba nhìn gia quyến của Lục gia đang đứng một bên nhìn trời nhìn đất, mỉm cười rồi gật đầu: "Muội hiểu rồi tẩu tẩu."Giang Thanh Ba bước lên xe ngựa.Trái tim đang treo lơ lửng trên không của gia quyến Lục gia hoàn toàn đáp đất.Lúc về đến phủ Võ An Hầu, nụ cười trên mặt họ vẫn chưa biến mất.Giang Thanh Ba quay về Thu Thủy Uyển.Nàng vừa ngồi xuống uống ngụm nước thì đại nha hoàn của Đan Tuệ Quân đã đưa nhân sâm và linh chi sang."Đây là những dược liệu tốt nhất trong kho riêng của phu nhân nhà nô tỳ.Xin tam phu nhân đừng chê.""Nhị tẩu thật có lòng."Dáng vẻ của Hỷ Thúy khiêm nhường, mất đi cảm giác ưu việt toát lên từ trong xương cốt như bình thường.Giang Thanh Ba khẽ liếc nhìn, nhân sâm và linh chi đều là thượng phẩm.Dược tính được bảo tồn vô cùng tốt.Nàng còn tưởng với tính cách của Đan Tuệ Quân thì sẽ không cho nàng nhân sâm và linh chi mà bà ta từng hứa hẹn.Dù có cho thì cũng sẽ cố kéo dài thời gian hoặc là sẽ lấy những dược liệu giả thay cho những dược liệu quý kia.Không ngờ lần này lại biến thành nàng nghĩ nhiều.Nàng phe phẩy cái quạt tròn, mỉm cười với Hỷ Thúy."Về tạ ơn nhị tẩu giúp ta.""Tam phu nhân thích là được."Sau khi Hỷ Thúy đi, Giang Thanh Ba vội vã gọi Lục Y đang thu dọn phòng ngủ tới..