Vùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể…
Chương 153
Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 153Lâm Diệp không phải là loại người cứng nhắc và cố chấp, hắn cũng sẽ không vì chuyện nợ ân tình một người mà lập tức bán mạng cho người mình mang ơn.Nhìn thấy Lâm Diệp ngồi xuống một cách thoải mái với thái độ ung dung ngay thẳng, Mộ Vãn Tô không khỏi đánh giá cao hắn, nếu người khác cũng có cơ hội tiến thân thì ai có thể duy trì được dáng vẻ biết chừng mực như vậy?“Thật không giấu gì, lần này ta đến Tam Thiên Sơn là để tìm ‘Tuyệt thế bảo vật’. Nghe nói gần ba tháng trước, có một hiện tượng kỳ lạ giáng xuống nơi đây, không biết tiểu huynh đệ có biết chuyện này không?”Đại công tử thuận miệng nói ra, rồi lại rót tiếp cho Lâm Diệp ly thứ tư.“Ta không nhớ nữa.”Lâm Diệp lắc đầu: “Mấy tháng nay nếu có hiện tượng gì kỳ lạ thì chắc chắn ta sẽ nhớ rất rõ, nhưng suy đi tính lại, quả thực ta không nhớ ra có hiện tượng kỳ lạ nào, những người khác trong thôn có thể chứng minh điều này.”Đại công tử “Ồ!” lên một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ.Mộ Vãn Tô chau mày nói: “Tiểu ca này, huynh thật sự khẳng định ư?”Không đợi Lâm Diệp trả lời, Đại công tử đã khua tay, nói: “Thôi được rồi! Không cần hỏi nhiều nữa, trong lòng ta đã có dự tính.”Mộ Vãn Tô cảm thấy có chút không hài lòng, nàng ta trừng mắt nhìn Lâm Diệp. Tiểu tử này đã uống rượu hiếm Tứ Quý, không biết mang ơn thì cũng thôi đi, ngay cả một xíu manh mối có giả trị cũng không nói, quả thực khiến người khác thấy tức giận.Nhưng nàng ta cũng biết, một thiếu niên ở vùng quê hẻo lánh như Lâm Diệp, có lẽ cũng không thể biết bí mật có liên quan đến “Tuyệt thế bảo vật”.Đúng lúc này, cổng sân bị đẩy ra, thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm phấn khích nói: “Tin tốt đây! Hôm nay chúng ta thu được không ít…”Giọng nói ông ta bỗng im bặt.Giờ Tiêu Thiên Nhậm mới nhìn thấy ngoài Lâm Diệp đứng ở trong sân ra, còn có hai người lạ nên nét mặt ông ta hơi biến sắc.Tiêu Thiên Nhậm tới rất không đúng lúc.Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Diệp, khi nhìn thấy sau lưng Tiêu Thiên Nhậm có một đám dân làng đi theo, trong lòng Lâm Diệp trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút căng thẳng.Bởi vì những dân làng này mỗi một người vác một cái bao tải to lớn, không cần đoán thứ được đựng trong bao bố chính là đá mỏ đồng Phi Vân Hoả được khai thác về.Càng khiến cho Lâm Diệp nhức đầu hơn là, còn có hai tiểu thí hài cũng đi theo, trong tay mỗi đứa bê một hòn đá mỏ đồng Phi Vân Hoả đỏ rực như lửa đốt, cái này hoàn toàn cũng không che giấu được nữa.Trong lòng Lâm Diệp chợt loé lên suy nghĩ, người cũng đã chủ động nghênh đón, cười nói: “Tiêu bá, đặt những thứ này xuống đi.”Tiêu Thiên Nhậm ngơ ngác gật đầu, mang theo đám người hành động tay chân lanh lẹ, không để mắt đến hai người xa lạ một nam một nữ trong sân nhà kia.Bọn họ c*̃ng nhận ra được, tình hình có hơi không đúng, mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không có ai hỏi nhiều, ngay cả hai tiểu thí hài kia, cũng bị đại nhân ôm chặt lấy, không để bọn chúng nói lung tung.Cuối cùng, Lâm Diệp nháy mắt với Tiêu Thiên Nhậm một cái, sau đó ngầm hiểu, mang theo một đám dân làng vội vàng mà đi.
Chương 153
Lâm Diệp không phải là loại người cứng nhắc và cố chấp, hắn cũng sẽ không vì chuyện nợ ân tình một người mà lập tức bán mạng cho người mình mang ơn.
Nhìn thấy Lâm Diệp ngồi xuống một cách thoải mái với thái độ ung dung ngay thẳng, Mộ Vãn Tô không khỏi đánh giá cao hắn, nếu người khác cũng có cơ hội tiến thân thì ai có thể duy trì được dáng vẻ biết chừng mực như vậy?
“Thật không giấu gì, lần này ta đến Tam Thiên Sơn là để tìm ‘Tuyệt thế bảo vật’. Nghe nói gần ba tháng trước, có một hiện tượng kỳ lạ giáng xuống nơi đây, không biết tiểu huynh đệ có biết chuyện này không?”
Đại công tử thuận miệng nói ra, rồi lại rót tiếp cho Lâm Diệp ly thứ tư.
“Ta không nhớ nữa.”
Lâm Diệp lắc đầu: “Mấy tháng nay nếu có hiện tượng gì kỳ lạ thì chắc chắn ta sẽ nhớ rất rõ, nhưng suy đi tính lại, quả thực ta không nhớ ra có hiện tượng kỳ lạ nào, những người khác trong thôn có thể chứng minh điều này.”
Đại công tử “Ồ!” lên một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ.
Mộ Vãn Tô chau mày nói: “Tiểu ca này, huynh thật sự khẳng định ư?”
Không đợi Lâm Diệp trả lời, Đại công tử đã khua tay, nói: “Thôi được rồi! Không cần hỏi nhiều nữa, trong lòng ta đã có dự tính.”
Mộ Vãn Tô cảm thấy có chút không hài lòng, nàng ta trừng mắt nhìn Lâm Diệp. Tiểu tử này đã uống rượu hiếm Tứ Quý, không biết mang ơn thì cũng thôi đi, ngay cả một xíu manh mối có giả trị cũng không nói, quả thực khiến người khác thấy tức giận.
Nhưng nàng ta cũng biết, một thiếu niên ở vùng quê hẻo lánh như Lâm Diệp, có lẽ cũng không thể biết bí mật có liên quan đến “Tuyệt thế bảo vật”.
Đúng lúc này, cổng sân bị đẩy ra, thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm phấn khích nói: “Tin tốt đây! Hôm nay chúng ta thu được không ít…”
Giọng nói ông ta bỗng im bặt.
Giờ Tiêu Thiên Nhậm mới nhìn thấy ngoài Lâm Diệp đứng ở trong sân ra, còn có hai người lạ nên nét mặt ông ta hơi biến sắc.
Tiêu Thiên Nhậm tới rất không đúng lúc.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Diệp, khi nhìn thấy sau lưng Tiêu Thiên Nhậm có một đám dân làng đi theo, trong lòng Lâm Diệp trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút căng thẳng.
Bởi vì những dân làng này mỗi một người vác một cái bao tải to lớn, không cần đoán thứ được đựng trong bao bố chính là đá mỏ đồng Phi Vân Hoả được khai thác về.
Càng khiến cho Lâm Diệp nhức đầu hơn là, còn có hai tiểu thí hài cũng đi theo, trong tay mỗi đứa bê một hòn đá mỏ đồng Phi Vân Hoả đỏ rực như lửa đốt, cái này hoàn toàn cũng không che giấu được nữa.
Trong lòng Lâm Diệp chợt loé lên suy nghĩ, người cũng đã chủ động nghênh đón, cười nói: “Tiêu bá, đặt những thứ này xuống đi.”
Tiêu Thiên Nhậm ngơ ngác gật đầu, mang theo đám người hành động tay chân lanh lẹ, không để mắt đến hai người xa lạ một nam một nữ trong sân nhà kia.
Bọn họ c*̃ng nhận ra được, tình hình có hơi không đúng, mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không có ai hỏi nhiều, ngay cả hai tiểu thí hài kia, cũng bị đại nhân ôm chặt lấy, không để bọn chúng nói lung tung.
Cuối cùng, Lâm Diệp nháy mắt với Tiêu Thiên Nhậm một cái, sau đó ngầm hiểu, mang theo một đám dân làng vội vàng mà đi.
Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 153Lâm Diệp không phải là loại người cứng nhắc và cố chấp, hắn cũng sẽ không vì chuyện nợ ân tình một người mà lập tức bán mạng cho người mình mang ơn.Nhìn thấy Lâm Diệp ngồi xuống một cách thoải mái với thái độ ung dung ngay thẳng, Mộ Vãn Tô không khỏi đánh giá cao hắn, nếu người khác cũng có cơ hội tiến thân thì ai có thể duy trì được dáng vẻ biết chừng mực như vậy?“Thật không giấu gì, lần này ta đến Tam Thiên Sơn là để tìm ‘Tuyệt thế bảo vật’. Nghe nói gần ba tháng trước, có một hiện tượng kỳ lạ giáng xuống nơi đây, không biết tiểu huynh đệ có biết chuyện này không?”Đại công tử thuận miệng nói ra, rồi lại rót tiếp cho Lâm Diệp ly thứ tư.“Ta không nhớ nữa.”Lâm Diệp lắc đầu: “Mấy tháng nay nếu có hiện tượng gì kỳ lạ thì chắc chắn ta sẽ nhớ rất rõ, nhưng suy đi tính lại, quả thực ta không nhớ ra có hiện tượng kỳ lạ nào, những người khác trong thôn có thể chứng minh điều này.”Đại công tử “Ồ!” lên một tiếng rồi chìm vào suy nghĩ.Mộ Vãn Tô chau mày nói: “Tiểu ca này, huynh thật sự khẳng định ư?”Không đợi Lâm Diệp trả lời, Đại công tử đã khua tay, nói: “Thôi được rồi! Không cần hỏi nhiều nữa, trong lòng ta đã có dự tính.”Mộ Vãn Tô cảm thấy có chút không hài lòng, nàng ta trừng mắt nhìn Lâm Diệp. Tiểu tử này đã uống rượu hiếm Tứ Quý, không biết mang ơn thì cũng thôi đi, ngay cả một xíu manh mối có giả trị cũng không nói, quả thực khiến người khác thấy tức giận.Nhưng nàng ta cũng biết, một thiếu niên ở vùng quê hẻo lánh như Lâm Diệp, có lẽ cũng không thể biết bí mật có liên quan đến “Tuyệt thế bảo vật”.Đúng lúc này, cổng sân bị đẩy ra, thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm phấn khích nói: “Tin tốt đây! Hôm nay chúng ta thu được không ít…”Giọng nói ông ta bỗng im bặt.Giờ Tiêu Thiên Nhậm mới nhìn thấy ngoài Lâm Diệp đứng ở trong sân ra, còn có hai người lạ nên nét mặt ông ta hơi biến sắc.Tiêu Thiên Nhậm tới rất không đúng lúc.Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Diệp, khi nhìn thấy sau lưng Tiêu Thiên Nhậm có một đám dân làng đi theo, trong lòng Lâm Diệp trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút căng thẳng.Bởi vì những dân làng này mỗi một người vác một cái bao tải to lớn, không cần đoán thứ được đựng trong bao bố chính là đá mỏ đồng Phi Vân Hoả được khai thác về.Càng khiến cho Lâm Diệp nhức đầu hơn là, còn có hai tiểu thí hài cũng đi theo, trong tay mỗi đứa bê một hòn đá mỏ đồng Phi Vân Hoả đỏ rực như lửa đốt, cái này hoàn toàn cũng không che giấu được nữa.Trong lòng Lâm Diệp chợt loé lên suy nghĩ, người cũng đã chủ động nghênh đón, cười nói: “Tiêu bá, đặt những thứ này xuống đi.”Tiêu Thiên Nhậm ngơ ngác gật đầu, mang theo đám người hành động tay chân lanh lẹ, không để mắt đến hai người xa lạ một nam một nữ trong sân nhà kia.Bọn họ c*̃ng nhận ra được, tình hình có hơi không đúng, mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không có ai hỏi nhiều, ngay cả hai tiểu thí hài kia, cũng bị đại nhân ôm chặt lấy, không để bọn chúng nói lung tung.Cuối cùng, Lâm Diệp nháy mắt với Tiêu Thiên Nhậm một cái, sau đó ngầm hiểu, mang theo một đám dân làng vội vàng mà đi.