Vùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể…
Chương 163
Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 163Lại ba ngày trôi qua.Ban đêm, Lâm Diệp tiến vào“Thông Thiên bí cảnh”, lại lần nữa tiến hành xông ải “hải lưu thiên trọng lãng”.Bởi vì nguyên do thể phách trở nên mạnh mẽ, khiến cho Lâm Diệp lần này ước chừng đã leo được độ cao hơn hai trượng, cuối cùng mới bị ba dòng thác nước lũ hung hăng đánh bay ra ngoài.So với lần thất bại này, Lâm Diệp càng để ý hơn chính là sự thay đổi của thể phách, qua sự cảm nhận kỹ càng của hắn, quả nhiên đã phát hiện ra, suy đoán của mình trước đây không sai, đi qua cửa ải lần này, sức mạnh thể phách của hắn lại lần nữa trở nên mạnh hơn một chút!Lâm Diệp với suy tính này, cách mỗi ba ngày xông vào một lần, một trăm lẻ tám lần chính là ba trăm hai mươi bốn ngày, đây chính là thời gian ước chừng gần một năm!Nếu như mỗi một lần đều có thể làm cho sức mạnh thể phách của mình tăng lên, vậy thì lợi ích cũng không có cách nào dự tính được.Không chỉ như vậy, xông ải thì xông ải, trong lúc tu hành hằng ngày, cũng có thể dùng cách thức khác nhau để rèn luyện thể phách, chồng lên như vậy, có thể tưởng tượng khi đó thể phách của mình sẽ trở nên mạnh mẽ cỡ nào.Tất cả những điều này cũng khiến cho Lâm Diệp dấy lên ý chí chiến đấu chinh phục “ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo” lần nữa.“Chỉ là đáng tiếc, nếu không phải hàng hóa góp nhặt quá nhiều, không thể không đi tới bộ lạc Thanh Dương một chuyến, ta cũng muốn dùng toàn bộ thời gian vào việc tu luyện.”Buổi tối ngày hôm nay, Lâm Diệp thở dài, hắn đã đồng ý với trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm, ngày mai sẽ xuất phát, đi tới bộ lạc Thanh Dương ở ngoài hơn hai ngàn dặm kia.…Sáng sớm hôm sau.Trước cửa thôn Phi Vân, Lâm Diệp cưỡi trên một con Lân Mã cao lớn thần tuấn, vẫy tay chào tạm biệt cùng một nhóm dân làng.“Ta chờ huynh trở về.”Hạ Chí đứng ở bên cạnh Lân Mã, hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghiêm túc nói, “Nếu như huynh không trở về, ta nhất định sẽ đi tìm huynh.”“Được.”Lâm Diệp cười, nụ cười có một khí tức rực rỡ không nói ra được dưới ánh nắng sớm.Hí hí hí…!Lân Mã dưới hông phát ra một tiếng hí dài, bốn vó chạy như bay, chở Lâm Diệp chạy đi về phía nơi xa.Hạ Chí nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến khi bóng dáng của Lâm Diệp biến mất trong tầm nhìn, nàng mới thu lại ánh mắt, một mình lặng lẽ quay về nhà, bóng dáng trẻ thơ nhỏ nhắn mềm mại lộ ra vẻ hết sức cô độc.Có người dân làng muốn mời Hạ Chí về nhà mình làm khách, dù sao Lâm Diệp đã đi rồi, không có ai nấu cơm cho Hạ Chí, một tiểu nha đầu cũng có phần quá đáng thương.Nhưng lại bị trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm ngăn lại, lắc đầu nói: “Không cần làm như vậy, Hạ Chí nha đầu này không giống với những người khác, chúng ta chỉ cần trông nom nàng khoẻ mạnh là được rồi.”Nhóm dân làng suy nghĩ, cũng quả thực là đạo lý này, Hạ Chí rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những hài tử khác, ngay cả Lâm Diệp cũng không phải là đối thủ của nàng, lại thêm khí tức hờ hững, hời hợt toả ra khắp người Hạ Chí, làm cho nhóm dân làng cũng không dám mạo muội tiếp cận nàng.“Chỉ hi vọng, Lâm Diệp tiểu ca có thể nhanh chóng trở về.”Tiêu Thiên Nhậm hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói.
Chương 163
Lại ba ngày trôi qua.
Ban đêm, Lâm Diệp tiến vào“Thông Thiên bí cảnh”, lại lần nữa tiến hành xông ải “hải lưu thiên trọng lãng”.
Bởi vì nguyên do thể phách trở nên mạnh mẽ, khiến cho Lâm Diệp lần này ước chừng đã leo được độ cao hơn hai trượng, cuối cùng mới bị ba dòng thác nước lũ hung hăng đánh bay ra ngoài.
So với lần thất bại này, Lâm Diệp càng để ý hơn chính là sự thay đổi của thể phách, qua sự cảm nhận kỹ càng của hắn, quả nhiên đã phát hiện ra, suy đoán của mình trước đây không sai, đi qua cửa ải lần này, sức mạnh thể phách của hắn lại lần nữa trở nên mạnh hơn một chút!
Lâm Diệp với suy tính này, cách mỗi ba ngày xông vào một lần, một trăm lẻ tám lần chính là ba trăm hai mươi bốn ngày, đây chính là thời gian ước chừng gần một năm!
Nếu như mỗi một lần đều có thể làm cho sức mạnh thể phách của mình tăng lên, vậy thì lợi ích cũng không có cách nào dự tính được.
Không chỉ như vậy, xông ải thì xông ải, trong lúc tu hành hằng ngày, cũng có thể dùng cách thức khác nhau để rèn luyện thể phách, chồng lên như vậy, có thể tưởng tượng khi đó thể phách của mình sẽ trở nên mạnh mẽ cỡ nào.
Tất cả những điều này cũng khiến cho Lâm Diệp dấy lên ý chí chiến đấu chinh phục “ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo” lần nữa.
“Chỉ là đáng tiếc, nếu không phải hàng hóa góp nhặt quá nhiều, không thể không đi tới bộ lạc Thanh Dương một chuyến, ta cũng muốn dùng toàn bộ thời gian vào việc tu luyện.”
Buổi tối ngày hôm nay, Lâm Diệp thở dài, hắn đã đồng ý với trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm, ngày mai sẽ xuất phát, đi tới bộ lạc Thanh Dương ở ngoài hơn hai ngàn dặm kia.
…
Sáng sớm hôm sau.
Trước cửa thôn Phi Vân, Lâm Diệp cưỡi trên một con Lân Mã cao lớn thần tuấn, vẫy tay chào tạm biệt cùng một nhóm dân làng.
“Ta chờ huynh trở về.”
Hạ Chí đứng ở bên cạnh Lân Mã, hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghiêm túc nói, “Nếu như huynh không trở về, ta nhất định sẽ đi tìm huynh.”
“Được.”
Lâm Diệp cười, nụ cười có một khí tức rực rỡ không nói ra được dưới ánh nắng sớm.
Hí hí hí…!
Lân Mã dưới hông phát ra một tiếng hí dài, bốn vó chạy như bay, chở Lâm Diệp chạy đi về phía nơi xa.
Hạ Chí nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến khi bóng dáng của Lâm Diệp biến mất trong tầm nhìn, nàng mới thu lại ánh mắt, một mình lặng lẽ quay về nhà, bóng dáng trẻ thơ nhỏ nhắn mềm mại lộ ra vẻ hết sức cô độc.
Có người dân làng muốn mời Hạ Chí về nhà mình làm khách, dù sao Lâm Diệp đã đi rồi, không có ai nấu cơm cho Hạ Chí, một tiểu nha đầu cũng có phần quá đáng thương.
Nhưng lại bị trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm ngăn lại, lắc đầu nói: “Không cần làm như vậy, Hạ Chí nha đầu này không giống với những người khác, chúng ta chỉ cần trông nom nàng khoẻ mạnh là được rồi.”
Nhóm dân làng suy nghĩ, cũng quả thực là đạo lý này, Hạ Chí rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những hài tử khác, ngay cả Lâm Diệp cũng không phải là đối thủ của nàng, lại thêm khí tức hờ hững, hời hợt toả ra khắp người Hạ Chí, làm cho nhóm dân làng cũng không dám mạo muội tiếp cận nàng.
“Chỉ hi vọng, Lâm Diệp tiểu ca có thể nhanh chóng trở về.”
Tiêu Thiên Nhậm hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói.
Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 163Lại ba ngày trôi qua.Ban đêm, Lâm Diệp tiến vào“Thông Thiên bí cảnh”, lại lần nữa tiến hành xông ải “hải lưu thiên trọng lãng”.Bởi vì nguyên do thể phách trở nên mạnh mẽ, khiến cho Lâm Diệp lần này ước chừng đã leo được độ cao hơn hai trượng, cuối cùng mới bị ba dòng thác nước lũ hung hăng đánh bay ra ngoài.So với lần thất bại này, Lâm Diệp càng để ý hơn chính là sự thay đổi của thể phách, qua sự cảm nhận kỹ càng của hắn, quả nhiên đã phát hiện ra, suy đoán của mình trước đây không sai, đi qua cửa ải lần này, sức mạnh thể phách của hắn lại lần nữa trở nên mạnh hơn một chút!Lâm Diệp với suy tính này, cách mỗi ba ngày xông vào một lần, một trăm lẻ tám lần chính là ba trăm hai mươi bốn ngày, đây chính là thời gian ước chừng gần một năm!Nếu như mỗi một lần đều có thể làm cho sức mạnh thể phách của mình tăng lên, vậy thì lợi ích cũng không có cách nào dự tính được.Không chỉ như vậy, xông ải thì xông ải, trong lúc tu hành hằng ngày, cũng có thể dùng cách thức khác nhau để rèn luyện thể phách, chồng lên như vậy, có thể tưởng tượng khi đó thể phách của mình sẽ trở nên mạnh mẽ cỡ nào.Tất cả những điều này cũng khiến cho Lâm Diệp dấy lên ý chí chiến đấu chinh phục “ải thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo” lần nữa.“Chỉ là đáng tiếc, nếu không phải hàng hóa góp nhặt quá nhiều, không thể không đi tới bộ lạc Thanh Dương một chuyến, ta cũng muốn dùng toàn bộ thời gian vào việc tu luyện.”Buổi tối ngày hôm nay, Lâm Diệp thở dài, hắn đã đồng ý với trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm, ngày mai sẽ xuất phát, đi tới bộ lạc Thanh Dương ở ngoài hơn hai ngàn dặm kia.…Sáng sớm hôm sau.Trước cửa thôn Phi Vân, Lâm Diệp cưỡi trên một con Lân Mã cao lớn thần tuấn, vẫy tay chào tạm biệt cùng một nhóm dân làng.“Ta chờ huynh trở về.”Hạ Chí đứng ở bên cạnh Lân Mã, hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghiêm túc nói, “Nếu như huynh không trở về, ta nhất định sẽ đi tìm huynh.”“Được.”Lâm Diệp cười, nụ cười có một khí tức rực rỡ không nói ra được dưới ánh nắng sớm.Hí hí hí…!Lân Mã dưới hông phát ra một tiếng hí dài, bốn vó chạy như bay, chở Lâm Diệp chạy đi về phía nơi xa.Hạ Chí nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến khi bóng dáng của Lâm Diệp biến mất trong tầm nhìn, nàng mới thu lại ánh mắt, một mình lặng lẽ quay về nhà, bóng dáng trẻ thơ nhỏ nhắn mềm mại lộ ra vẻ hết sức cô độc.Có người dân làng muốn mời Hạ Chí về nhà mình làm khách, dù sao Lâm Diệp đã đi rồi, không có ai nấu cơm cho Hạ Chí, một tiểu nha đầu cũng có phần quá đáng thương.Nhưng lại bị trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm ngăn lại, lắc đầu nói: “Không cần làm như vậy, Hạ Chí nha đầu này không giống với những người khác, chúng ta chỉ cần trông nom nàng khoẻ mạnh là được rồi.”Nhóm dân làng suy nghĩ, cũng quả thực là đạo lý này, Hạ Chí rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với những hài tử khác, ngay cả Lâm Diệp cũng không phải là đối thủ của nàng, lại thêm khí tức hờ hững, hời hợt toả ra khắp người Hạ Chí, làm cho nhóm dân làng cũng không dám mạo muội tiếp cận nàng.“Chỉ hi vọng, Lâm Diệp tiểu ca có thể nhanh chóng trở về.”Tiêu Thiên Nhậm hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói.