...Bùm!!!... Một vụ nổ lớn xảy ra, đó là cuộc chiến của hai vị võ đế trên thất đại đất tổ. Trận chiến của hai vị cường giả có thể bẻ nát hư không đang dần đi đến hồi kết. Một vị võ đế bị thất thế đang cố để chống cự lại luồng sức mạnh của kẻ còn lại: -Tại sao, tại sao hả Lý Diệp Huyền ta với ngươi đã đi cùng nhau bao lâu mà chỉ vì một bộ công pháp mà ngươi lại hại ta. Dứt câu kẻ vừa nói lập tức thổ huyết. Lý Diệp Huyền lập tức bay tới với bộ dạng đắc ý: -Tại sao à vì nó có thể đưa ta đến cảnh giới cao hơn đấy Lục Nhẫn Dạ à, ta đã đọc được từ một miếng cổ sử rằng, cái cảnh giới võ đế này cũng chỉ là hạt cát thôi, võ đế chia ra làm tứ đoạn việc chỉ cần đột phá một cảnh giới đấy cũng tốn hàng vạn năm. Lý Diệp Huyền dứt câu và cưới lớn: -Hahaha...haha ngươi có thể có bộ công pháp đấy coi như cũng may mắn, nhưng không dùng được cũng chỉ là phế vật. Nói dứt câu Lý Diệp Huyền lập tức lao tới đâm thẳng vào ngực Lục Nhẫn Dạ. Lục Nhẫn Dạ thổ huyết hắn vẫn cố nói những lời căm hận cuối trước khi…

Chương 93: 93: Hủy Diệt

Võ Đế Vô CựcTác giả: Lục Thế ĐiểnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh...Bùm!!!... Một vụ nổ lớn xảy ra, đó là cuộc chiến của hai vị võ đế trên thất đại đất tổ. Trận chiến của hai vị cường giả có thể bẻ nát hư không đang dần đi đến hồi kết. Một vị võ đế bị thất thế đang cố để chống cự lại luồng sức mạnh của kẻ còn lại: -Tại sao, tại sao hả Lý Diệp Huyền ta với ngươi đã đi cùng nhau bao lâu mà chỉ vì một bộ công pháp mà ngươi lại hại ta. Dứt câu kẻ vừa nói lập tức thổ huyết. Lý Diệp Huyền lập tức bay tới với bộ dạng đắc ý: -Tại sao à vì nó có thể đưa ta đến cảnh giới cao hơn đấy Lục Nhẫn Dạ à, ta đã đọc được từ một miếng cổ sử rằng, cái cảnh giới võ đế này cũng chỉ là hạt cát thôi, võ đế chia ra làm tứ đoạn việc chỉ cần đột phá một cảnh giới đấy cũng tốn hàng vạn năm. Lý Diệp Huyền dứt câu và cưới lớn: -Hahaha...haha ngươi có thể có bộ công pháp đấy coi như cũng may mắn, nhưng không dùng được cũng chỉ là phế vật. Nói dứt câu Lý Diệp Huyền lập tức lao tới đâm thẳng vào ngực Lục Nhẫn Dạ. Lục Nhẫn Dạ thổ huyết hắn vẫn cố nói những lời căm hận cuối trước khi… Cơ thể Dương Tử phát sáng, nó làm cả chiến trường trở thành một màu trắng xoá.Diệp Huyền cũng bị đánh bật ra, thậm chí một cánh tay của hắn còn bị cháy xém.Hắn gào lớn :- Đừng hòng ta để ngươi đạt được mục đích !Nói xong hắn dùng thể khí bao bọc lấy bản thân rồi lao đến chỗ Dương Tử.Hắn đã dần dẫn phá được lớp màn ánh sáng ấy của Dương Tử.Nhưng vẫn đang bị bài trừ, lúc này hắn mở ra không gian lĩnh vực, hay còn gọi là một thế giới trong cơ thể hắn.Điều này làm được chỉ khi một người đạt để cảnh giới Chi Chủ Kì.Lúc này họ cũng sẽ dần ngộ ra và tự tạo ra thế giới của riêng mình.Hai cái màn chắn đang va vào nhau và triệt tiêu lẫn nhau, khi Diệp Huyền thò được một tay vào trong.Hắn sắp chạm tới người Dương Tử, thì từ đằng xa có hai thân ảnh lao đến.Cùng ra đánh ra một đòn liên kích khiến hắn bay đi, hai người đó là Hải Lam và Long Ngạo.Cú liên kích ấy trực tiếp làm Diệp Huyền mất đi một cánh tay, hắn tức giận gào lên :- Sứ giả ! Ta dâng hiến cơ thể này cho ngươi, còn điều kiện ngươi chắc sẽ biết chử nhỉ !Bóng đen kia cười lên rồi nói :- Haha ! Được thôi ! Giết kiến cũng không khó !Hắn đã bay đến chỗ Diệp Huyền, hắn từ từ hấp thụ lấy thân xác của Diệp Huyền.Thực lực hắn trước kia không rõ giờ đã lộ ra là Võ Đế Mạt Đạo đỉnh phong.Lúc này bầu trời nứt ra, có một cánh tay đánh một chưởng xuống cái bóng kia.Từ vết nứt phát ra một giọng nói chững chạc :- Kẻ đến từ ngoại giới cũng dám làm càn ở đất của bọn ta ! Năm đó Vô Cực Đại Đế đánh các ngươi đi mà còn chưa biết sợ à ?Bóng đen cũng toàn lực chống đỡ, nó lại cười phá lên mà đáp lời giọng nói kia :- Hahaha ! Thiên Hà lão nhi ! Con rùa dụt cổ nhà ngươi nếu giỏi như vậy, sao không giám hiện ra chân thân đi chứ !Giọng nói kia liền tức giận quát :- Vậy mà lại là ngươi Minh Hoàng !Vừa nói bàn tay kia cũng tăng thêm lực đến ép Minh Hoàng xuống.Giọng nói kia tiếp tục nói :- Dù hôm nay có tổn hại phân thân thì ngươi cũng đừng hòng chạm đến thiên kiêu chi tử của bọn ta !Xong cánh tay phát nổ, kéo theo Minh Hoàng bị thương kha khá.Nhưng hắn chỉ nhổ một ngụm máu ra rồi nói :- Cũng chỉ có vậy ! Giờ thì ta nên thực hiện lời hứa của mình thôi nhỉ !Thoáng chốc hắn đã bay đến chỗ Dương Tử, Hải Lam và Long Ngạo cùng đồng thanh hô :- Thủy Liêm Long Hà Hống !Một đầu rồng khổng lồ phóng đến người Minh Hoàng, nhưng hắn chỉ phẩy trả lại một đấm.Trực tiếp khiến liên kích của hai người họ đen đi đập vỡ.Lúc này mọi người đã hoàn toàn bất lực, tuyệt vọng bao trùm bọn họ.Minh Hoàng cũng đã đập vỡ cái màn chắn, hắn đã tóm được người của Dương Tử.Lúc này hắn đang có ý định bóp cổ Dương Tử, thì lập tức bị một lực đạo nào đó đánh bay đập thẳng xuống mặt đất.Dương Tử bước ra với diện mạo hoàn toàn khác, ánh mắt vô hồn, con ngươi màu trắng, tóc hắn khi khởi lên Sát Phạt Chi Thân là màu đỏ nhưng giờ đã trực tiếp biến thành màu trắng.Cánh tay phải của Dương Tử lúc này cũng đã trở về trạng thái hoàn chỉnh.Phát ra một hào quang ánh dương vô cùng hùng hậu, nhưng kí tự cổ phát lên ánh sáng màu xanh, cảnh tay trái của hắn cũng đã chuyển biến thành hình dạng như cánh tay phải.Từ không trung linh khí đang dần hội tụ lại, một chiếc vòng ánh sáng từ từ hiện ra sau lưng Dương Tử.Chỉ thấy có cả hình ảnh của mặt trời và mặt trăng ở trong chiếc vòng đó.Tên Minh Hoàng kia liền hoảng hốt gào lên :- Không phải chứ ! Hỗn Độn Thánh Thể ! Không thể nào, ta không thể để nó trưởng thành được !Nói xong thân ảnh hắn đã lập tức biến mất bay đến tung rất nhiều cú đấm vào ảnh đại diện của Dương Tử.Rồi hắn gào lên :- Lục Liên Thiên Lực Quyền !Rồi hắn tung ra một cú đầm khiến trời đất như đang rung chuyển.Khói bụi tản đi chỉ thấy hắn vẫn đang đấm vào cái màn chắn.Dương Tử phẩy tay một cái, trực tiếp khiến hắn đập mạnh xuống đất.Mặt đất cũng chẳng chịu nổi lực lương mà nứt toác ra từng mảnh.Dương Tử thấy thế cũng chỉ nắm tay lại, mặt đất đã liền lại và tên Minh Hoàng kia cũng bị tóm lên.Rồi Dương Tử nhấc hắn lên trực tiếp đấm một đấm khiến không trung nứt vỡ.Mở ra không gian lưu đày, rồi Dương Tử ném hắn ta vào trong đấy.Đang định đóng không gian lưu đày lại nhưng Hỗn Độn Thánh Thể chưa thức tỉnh hoàn toàn.Khiến rất nhiều lực lượng đánh đến phá hủy hết mặt đất lẫn không gian xung quanh.Cũng khiến Dương Tử trở lại tráng thái suy yếu, hắn nôn ra cả một đống máu.Hắn cũng dùng chút sức còn lại đẩy tên Minh Hoàng vào không gian lưu đày.Nhưng thật chẳng may hắn vẫn chưa chết, hắn đã dùng hơi tàn mà kéo theo cả Dương Tử vào trong.Nhẫn Dạ thấy vậy gào lên :- Không !Nhưng cũng vô ích hai người đó trực tiếp rơi vào không gian lưu đày.Và vết nứt ấy đã trực tiếp đóng lại, lúc này đã chẳng còn ai cảm nhận được khí tức của Dương Tử nữa.Nhẫn Dạ thì chết lặng, Chí Dũng thì tức giận đập phá xung quanh.Hằng Thiên chỉ ngồi xuống thở dài, Cơ Minh thấy sự việc ấy xong mắt hắn cũng có phản ứng.Nó đau nhói khiến hắn đau đớn gào lên từng đợt thống khổ.Kiều Oanh vội vàng chạy đến hỏi hang hắn :- Này ngươi không sao chứ ?Nhưng lúc này Cơ Minh đã ngất đi, tuy trận chiến này đã thắng nhưng cũng tổn thất và mất mác vô cùng nhiều.Năm ngày sau Cơ Minh tỉnh dậy, hắn cho gọi tất cả mọi người đến.Hắn đứng trước mọi người và vận dùng thần nhãn nhìn đến sinh cơ của Dương Tử.Hắn nhìn đến mức mắt đã ứa ra máu, Linh Nhi,Dạ Hy,Bắc Phi và Yên Nhi cũng hoảng hốt và kêu hắn dừng lại.Nhưng hắn vẫn tiếp tục nhìn, sau một hồi hắn đã khụy xuống đất.Hắn bịt mắt lại rồi nói :- Sinh cơ huynh ấy chưa cạnh ! Huynh ấy còn sống !Rồi một người lạ mặt lên tiếng :- Đúng đấy ! Anh chàng đấy chưa chết được đâu ! Vận mệnh của cậu ta đã gắn với con đường của bậc chí tôn.Ắt sẽ là kẻ không dễ chết.Ta đến đây cũng chia buồn với các vị, ta là Thiên Hà Đế.Cũng thật sự xin lỗi năm cô nương vì đã không thể ra tay cứu cậu ấy.Nhưng Hà mỗ cũng chỉ có thể làm vậy vì những kẻ ngoại vực vẫn đang xâm lấn nơi ở của chúng ta !Bắc Phi lau đi nước mắt, nàng liền cúi đầu cảm ơn Thiên Hà Đế :- Cảm ơn ngài đã tương trợ huynh ấy.Cũng xin đại đế lượng thứ vì không thể tiếp đón ngài chu đáo được.Thiên Hà Đế cũng dần tan biến mà nói :- Vẫn mong các vị đừng quá đau buồn, ta vẫn còn phải trấn thủ biên cương mong các vị lượng thứ.Lúc này Dạ Hy cũng đã nguôi ngoai phần nào nỗi lo trong lòng, còn Linh Nhi đã đi đến chăm sóc Hình Ân.Cô nàng đã trực tiếp ngất đi sau khi nghe tin Dương Tử đã bị rơi vào không gian lưu đày.Khi vừa mới tới nơi cùng với Dạ Hy và Yên Nhi, Linh Nhi đã thấy Hình Ân đang liên tục đập đầu vào tường, vùa khóc vừa nói :- Tất cả là do ta đem vận rủi đến cho huynh ấy huhu !Yên Nhi cũng đi vào rồi an ủi Hình Ân, cô nàng liền nói :- Huynh ấy vẫn còn sống ! Và mọi chuyện cũng không phải do muội đâu đừng tự trách mình nữa nhé !Phaí Nhẫn Dạ thì hắn đã ngập chìm trong rượu mà không biết trời đất.Hắn cũng luôn tự trách bản thân :- Là vi sư vô năng chẳng cứu được ngươi !Chí Dũng thì đang loay hoay với đồng đồ hắn đặt tên là vũ khí mở không gian và vẫn liên tục thất bại.Hằng Thiên cũng ở trong phòng mình mà tìm hiểu đại trận mở ra lại vết nứt đó.Còn Dương Tử lúc này vẫn đang trôi nổi trong hư không vô tận.

Cơ thể Dương Tử phát sáng, nó làm cả chiến trường trở thành một màu trắng xoá.

Diệp Huyền cũng bị đánh bật ra, thậm chí một cánh tay của hắn còn bị cháy xém.

Hắn gào lớn :

- Đừng hòng ta để ngươi đạt được mục đích !

Nói xong hắn dùng thể khí bao bọc lấy bản thân rồi lao đến chỗ Dương Tử.

Hắn đã dần dẫn phá được lớp màn ánh sáng ấy của Dương Tử.

Nhưng vẫn đang bị bài trừ, lúc này hắn mở ra không gian lĩnh vực, hay còn gọi là một thế giới trong cơ thể hắn.

Điều này làm được chỉ khi một người đạt để cảnh giới Chi Chủ Kì.

Lúc này họ cũng sẽ dần ngộ ra và tự tạo ra thế giới của riêng mình.

Hai cái màn chắn đang va vào nhau và triệt tiêu lẫn nhau, khi Diệp Huyền thò được một tay vào trong.

Hắn sắp chạm tới người Dương Tử, thì từ đằng xa có hai thân ảnh lao đến.

Cùng ra đánh ra một đòn liên kích khiến hắn bay đi, hai người đó là Hải Lam và Long Ngạo.

Cú liên kích ấy trực tiếp làm Diệp Huyền mất đi một cánh tay, hắn tức giận gào lên :

- Sứ giả ! Ta dâng hiến cơ thể này cho ngươi, còn điều kiện ngươi chắc sẽ biết chử nhỉ !

Bóng đen kia cười lên rồi nói :

- Haha ! Được thôi ! Giết kiến cũng không khó !

Hắn đã bay đến chỗ Diệp Huyền, hắn từ từ hấp thụ lấy thân xác của Diệp Huyền.

Thực lực hắn trước kia không rõ giờ đã lộ ra là Võ Đế Mạt Đạo đỉnh phong.

Lúc này bầu trời nứt ra, có một cánh tay đánh một chưởng xuống cái bóng kia.

Từ vết nứt phát ra một giọng nói chững chạc :

- Kẻ đến từ ngoại giới cũng dám làm càn ở đất của bọn ta ! Năm đó Vô Cực Đại Đế đánh các ngươi đi mà còn chưa biết sợ à ?

Bóng đen cũng toàn lực chống đỡ, nó lại cười phá lên mà đáp lời giọng nói kia :

- Hahaha ! Thiên Hà lão nhi ! Con rùa dụt cổ nhà ngươi nếu giỏi như vậy, sao không giám hiện ra chân thân đi chứ !

Giọng nói kia liền tức giận quát :

- Vậy mà lại là ngươi Minh Hoàng !

Vừa nói bàn tay kia cũng tăng thêm lực đến ép Minh Hoàng xuống.

Giọng nói kia tiếp tục nói :

- Dù hôm nay có tổn hại phân thân thì ngươi cũng đừng hòng chạm đến thiên kiêu chi tử của bọn ta !

Xong cánh tay phát nổ, kéo theo Minh Hoàng bị thương kha khá.

Nhưng hắn chỉ nhổ một ngụm máu ra rồi nói :

- Cũng chỉ có vậy ! Giờ thì ta nên thực hiện lời hứa của mình thôi nhỉ !

Thoáng chốc hắn đã bay đến chỗ Dương Tử, Hải Lam và Long Ngạo cùng đồng thanh hô :

- Thủy Liêm Long Hà Hống !

Một đầu rồng khổng lồ phóng đến người Minh Hoàng, nhưng hắn chỉ phẩy trả lại một đấm.

Trực tiếp khiến liên kích của hai người họ đen đi đập vỡ.

Lúc này mọi người đã hoàn toàn bất lực, tuyệt vọng bao trùm bọn họ.

Minh Hoàng cũng đã đập vỡ cái màn chắn, hắn đã tóm được người của Dương Tử.

Lúc này hắn đang có ý định bóp cổ Dương Tử, thì lập tức bị một lực đạo nào đó đánh bay đập thẳng xuống mặt đất.

Dương Tử bước ra với diện mạo hoàn toàn khác, ánh mắt vô hồn, con ngươi màu trắng, tóc hắn khi khởi lên Sát Phạt Chi Thân là màu đỏ nhưng giờ đã trực tiếp biến thành màu trắng.

Cánh tay phải của Dương Tử lúc này cũng đã trở về trạng thái hoàn chỉnh.

Phát ra một hào quang ánh dương vô cùng hùng hậu, nhưng kí tự cổ phát lên ánh sáng màu xanh, cảnh tay trái của hắn cũng đã chuyển biến thành hình dạng như cánh tay phải.

Từ không trung linh khí đang dần hội tụ lại, một chiếc vòng ánh sáng từ từ hiện ra sau lưng Dương Tử.

Chỉ thấy có cả hình ảnh của mặt trời và mặt trăng ở trong chiếc vòng đó.

Tên Minh Hoàng kia liền hoảng hốt gào lên :

- Không phải chứ ! Hỗn Độn Thánh Thể ! Không thể nào, ta không thể để nó trưởng thành được !

Nói xong thân ảnh hắn đã lập tức biến mất bay đến tung rất nhiều cú đấm vào ảnh đại diện của Dương Tử.

Rồi hắn gào lên :

- Lục Liên Thiên Lực Quyền !

Rồi hắn tung ra một cú đầm khiến trời đất như đang rung chuyển.

Khói bụi tản đi chỉ thấy hắn vẫn đang đấm vào cái màn chắn.

Dương Tử phẩy tay một cái, trực tiếp khiến hắn đập mạnh xuống đất.

Mặt đất cũng chẳng chịu nổi lực lương mà nứt toác ra từng mảnh.

Dương Tử thấy thế cũng chỉ nắm tay lại, mặt đất đã liền lại và tên Minh Hoàng kia cũng bị tóm lên.

Rồi Dương Tử nhấc hắn lên trực tiếp đấm một đấm khiến không trung nứt vỡ.

Mở ra không gian lưu đày, rồi Dương Tử ném hắn ta vào trong đấy.

Đang định đóng không gian lưu đày lại nhưng Hỗn Độn Thánh Thể chưa thức tỉnh hoàn toàn.

Khiến rất nhiều lực lượng đánh đến phá hủy hết mặt đất lẫn không gian xung quanh.

Cũng khiến Dương Tử trở lại tráng thái suy yếu, hắn nôn ra cả một đống máu.

Hắn cũng dùng chút sức còn lại đẩy tên Minh Hoàng vào không gian lưu đày.

Nhưng thật chẳng may hắn vẫn chưa chết, hắn đã dùng hơi tàn mà kéo theo cả Dương Tử vào trong.

Nhẫn Dạ thấy vậy gào lên :

- Không !

Nhưng cũng vô ích hai người đó trực tiếp rơi vào không gian lưu đày.

Và vết nứt ấy đã trực tiếp đóng lại, lúc này đã chẳng còn ai cảm nhận được khí tức của Dương Tử nữa.

Nhẫn Dạ thì chết lặng, Chí Dũng thì tức giận đập phá xung quanh.

Hằng Thiên chỉ ngồi xuống thở dài, Cơ Minh thấy sự việc ấy xong mắt hắn cũng có phản ứng.

Nó đau nhói khiến hắn đau đớn gào lên từng đợt thống khổ.

Kiều Oanh vội vàng chạy đến hỏi hang hắn :

- Này ngươi không sao chứ ?

Nhưng lúc này Cơ Minh đã ngất đi, tuy trận chiến này đã thắng nhưng cũng tổn thất và mất mác vô cùng nhiều.

Năm ngày sau Cơ Minh tỉnh dậy, hắn cho gọi tất cả mọi người đến.

Hắn đứng trước mọi người và vận dùng thần nhãn nhìn đến sinh cơ của Dương Tử.

Hắn nhìn đến mức mắt đã ứa ra máu, Linh Nhi,Dạ Hy,Bắc Phi và Yên Nhi cũng hoảng hốt và kêu hắn dừng lại.

Nhưng hắn vẫn tiếp tục nhìn, sau một hồi hắn đã khụy xuống đất.

Hắn bịt mắt lại rồi nói :

- Sinh cơ huynh ấy chưa cạnh ! Huynh ấy còn sống !

Rồi một người lạ mặt lên tiếng :

- Đúng đấy ! Anh chàng đấy chưa chết được đâu ! Vận mệnh của cậu ta đã gắn với con đường của bậc chí tôn.

Ắt sẽ là kẻ không dễ chết.

Ta đến đây cũng chia buồn với các vị, ta là Thiên Hà Đế.

Cũng thật sự xin lỗi năm cô nương vì đã không thể ra tay cứu cậu ấy.

Nhưng Hà mỗ cũng chỉ có thể làm vậy vì những kẻ ngoại vực vẫn đang xâm lấn nơi ở của chúng ta !

Bắc Phi lau đi nước mắt, nàng liền cúi đầu cảm ơn Thiên Hà Đế :

- Cảm ơn ngài đã tương trợ huynh ấy.

Cũng xin đại đế lượng thứ vì không thể tiếp đón ngài chu đáo được.

Thiên Hà Đế cũng dần tan biến mà nói :

- Vẫn mong các vị đừng quá đau buồn, ta vẫn còn phải trấn thủ biên cương mong các vị lượng thứ.

Lúc này Dạ Hy cũng đã nguôi ngoai phần nào nỗi lo trong lòng, còn Linh Nhi đã đi đến chăm sóc Hình Ân.

Cô nàng đã trực tiếp ngất đi sau khi nghe tin Dương Tử đã bị rơi vào không gian lưu đày.

Khi vừa mới tới nơi cùng với Dạ Hy và Yên Nhi, Linh Nhi đã thấy Hình Ân đang liên tục đập đầu vào tường, vùa khóc vừa nói :

- Tất cả là do ta đem vận rủi đến cho huynh ấy huhu !

Yên Nhi cũng đi vào rồi an ủi Hình Ân, cô nàng liền nói :

- Huynh ấy vẫn còn sống ! Và mọi chuyện cũng không phải do muội đâu đừng tự trách mình nữa nhé !

Phaí Nhẫn Dạ thì hắn đã ngập chìm trong rượu mà không biết trời đất.

Hắn cũng luôn tự trách bản thân :

- Là vi sư vô năng chẳng cứu được ngươi !

Chí Dũng thì đang loay hoay với đồng đồ hắn đặt tên là vũ khí mở không gian và vẫn liên tục thất bại.

Hằng Thiên cũng ở trong phòng mình mà tìm hiểu đại trận mở ra lại vết nứt đó.

Còn Dương Tử lúc này vẫn đang trôi nổi trong hư không vô tận.

Võ Đế Vô CựcTác giả: Lục Thế ĐiểnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh...Bùm!!!... Một vụ nổ lớn xảy ra, đó là cuộc chiến của hai vị võ đế trên thất đại đất tổ. Trận chiến của hai vị cường giả có thể bẻ nát hư không đang dần đi đến hồi kết. Một vị võ đế bị thất thế đang cố để chống cự lại luồng sức mạnh của kẻ còn lại: -Tại sao, tại sao hả Lý Diệp Huyền ta với ngươi đã đi cùng nhau bao lâu mà chỉ vì một bộ công pháp mà ngươi lại hại ta. Dứt câu kẻ vừa nói lập tức thổ huyết. Lý Diệp Huyền lập tức bay tới với bộ dạng đắc ý: -Tại sao à vì nó có thể đưa ta đến cảnh giới cao hơn đấy Lục Nhẫn Dạ à, ta đã đọc được từ một miếng cổ sử rằng, cái cảnh giới võ đế này cũng chỉ là hạt cát thôi, võ đế chia ra làm tứ đoạn việc chỉ cần đột phá một cảnh giới đấy cũng tốn hàng vạn năm. Lý Diệp Huyền dứt câu và cưới lớn: -Hahaha...haha ngươi có thể có bộ công pháp đấy coi như cũng may mắn, nhưng không dùng được cũng chỉ là phế vật. Nói dứt câu Lý Diệp Huyền lập tức lao tới đâm thẳng vào ngực Lục Nhẫn Dạ. Lục Nhẫn Dạ thổ huyết hắn vẫn cố nói những lời căm hận cuối trước khi… Cơ thể Dương Tử phát sáng, nó làm cả chiến trường trở thành một màu trắng xoá.Diệp Huyền cũng bị đánh bật ra, thậm chí một cánh tay của hắn còn bị cháy xém.Hắn gào lớn :- Đừng hòng ta để ngươi đạt được mục đích !Nói xong hắn dùng thể khí bao bọc lấy bản thân rồi lao đến chỗ Dương Tử.Hắn đã dần dẫn phá được lớp màn ánh sáng ấy của Dương Tử.Nhưng vẫn đang bị bài trừ, lúc này hắn mở ra không gian lĩnh vực, hay còn gọi là một thế giới trong cơ thể hắn.Điều này làm được chỉ khi một người đạt để cảnh giới Chi Chủ Kì.Lúc này họ cũng sẽ dần ngộ ra và tự tạo ra thế giới của riêng mình.Hai cái màn chắn đang va vào nhau và triệt tiêu lẫn nhau, khi Diệp Huyền thò được một tay vào trong.Hắn sắp chạm tới người Dương Tử, thì từ đằng xa có hai thân ảnh lao đến.Cùng ra đánh ra một đòn liên kích khiến hắn bay đi, hai người đó là Hải Lam và Long Ngạo.Cú liên kích ấy trực tiếp làm Diệp Huyền mất đi một cánh tay, hắn tức giận gào lên :- Sứ giả ! Ta dâng hiến cơ thể này cho ngươi, còn điều kiện ngươi chắc sẽ biết chử nhỉ !Bóng đen kia cười lên rồi nói :- Haha ! Được thôi ! Giết kiến cũng không khó !Hắn đã bay đến chỗ Diệp Huyền, hắn từ từ hấp thụ lấy thân xác của Diệp Huyền.Thực lực hắn trước kia không rõ giờ đã lộ ra là Võ Đế Mạt Đạo đỉnh phong.Lúc này bầu trời nứt ra, có một cánh tay đánh một chưởng xuống cái bóng kia.Từ vết nứt phát ra một giọng nói chững chạc :- Kẻ đến từ ngoại giới cũng dám làm càn ở đất của bọn ta ! Năm đó Vô Cực Đại Đế đánh các ngươi đi mà còn chưa biết sợ à ?Bóng đen cũng toàn lực chống đỡ, nó lại cười phá lên mà đáp lời giọng nói kia :- Hahaha ! Thiên Hà lão nhi ! Con rùa dụt cổ nhà ngươi nếu giỏi như vậy, sao không giám hiện ra chân thân đi chứ !Giọng nói kia liền tức giận quát :- Vậy mà lại là ngươi Minh Hoàng !Vừa nói bàn tay kia cũng tăng thêm lực đến ép Minh Hoàng xuống.Giọng nói kia tiếp tục nói :- Dù hôm nay có tổn hại phân thân thì ngươi cũng đừng hòng chạm đến thiên kiêu chi tử của bọn ta !Xong cánh tay phát nổ, kéo theo Minh Hoàng bị thương kha khá.Nhưng hắn chỉ nhổ một ngụm máu ra rồi nói :- Cũng chỉ có vậy ! Giờ thì ta nên thực hiện lời hứa của mình thôi nhỉ !Thoáng chốc hắn đã bay đến chỗ Dương Tử, Hải Lam và Long Ngạo cùng đồng thanh hô :- Thủy Liêm Long Hà Hống !Một đầu rồng khổng lồ phóng đến người Minh Hoàng, nhưng hắn chỉ phẩy trả lại một đấm.Trực tiếp khiến liên kích của hai người họ đen đi đập vỡ.Lúc này mọi người đã hoàn toàn bất lực, tuyệt vọng bao trùm bọn họ.Minh Hoàng cũng đã đập vỡ cái màn chắn, hắn đã tóm được người của Dương Tử.Lúc này hắn đang có ý định bóp cổ Dương Tử, thì lập tức bị một lực đạo nào đó đánh bay đập thẳng xuống mặt đất.Dương Tử bước ra với diện mạo hoàn toàn khác, ánh mắt vô hồn, con ngươi màu trắng, tóc hắn khi khởi lên Sát Phạt Chi Thân là màu đỏ nhưng giờ đã trực tiếp biến thành màu trắng.Cánh tay phải của Dương Tử lúc này cũng đã trở về trạng thái hoàn chỉnh.Phát ra một hào quang ánh dương vô cùng hùng hậu, nhưng kí tự cổ phát lên ánh sáng màu xanh, cảnh tay trái của hắn cũng đã chuyển biến thành hình dạng như cánh tay phải.Từ không trung linh khí đang dần hội tụ lại, một chiếc vòng ánh sáng từ từ hiện ra sau lưng Dương Tử.Chỉ thấy có cả hình ảnh của mặt trời và mặt trăng ở trong chiếc vòng đó.Tên Minh Hoàng kia liền hoảng hốt gào lên :- Không phải chứ ! Hỗn Độn Thánh Thể ! Không thể nào, ta không thể để nó trưởng thành được !Nói xong thân ảnh hắn đã lập tức biến mất bay đến tung rất nhiều cú đấm vào ảnh đại diện của Dương Tử.Rồi hắn gào lên :- Lục Liên Thiên Lực Quyền !Rồi hắn tung ra một cú đầm khiến trời đất như đang rung chuyển.Khói bụi tản đi chỉ thấy hắn vẫn đang đấm vào cái màn chắn.Dương Tử phẩy tay một cái, trực tiếp khiến hắn đập mạnh xuống đất.Mặt đất cũng chẳng chịu nổi lực lương mà nứt toác ra từng mảnh.Dương Tử thấy thế cũng chỉ nắm tay lại, mặt đất đã liền lại và tên Minh Hoàng kia cũng bị tóm lên.Rồi Dương Tử nhấc hắn lên trực tiếp đấm một đấm khiến không trung nứt vỡ.Mở ra không gian lưu đày, rồi Dương Tử ném hắn ta vào trong đấy.Đang định đóng không gian lưu đày lại nhưng Hỗn Độn Thánh Thể chưa thức tỉnh hoàn toàn.Khiến rất nhiều lực lượng đánh đến phá hủy hết mặt đất lẫn không gian xung quanh.Cũng khiến Dương Tử trở lại tráng thái suy yếu, hắn nôn ra cả một đống máu.Hắn cũng dùng chút sức còn lại đẩy tên Minh Hoàng vào không gian lưu đày.Nhưng thật chẳng may hắn vẫn chưa chết, hắn đã dùng hơi tàn mà kéo theo cả Dương Tử vào trong.Nhẫn Dạ thấy vậy gào lên :- Không !Nhưng cũng vô ích hai người đó trực tiếp rơi vào không gian lưu đày.Và vết nứt ấy đã trực tiếp đóng lại, lúc này đã chẳng còn ai cảm nhận được khí tức của Dương Tử nữa.Nhẫn Dạ thì chết lặng, Chí Dũng thì tức giận đập phá xung quanh.Hằng Thiên chỉ ngồi xuống thở dài, Cơ Minh thấy sự việc ấy xong mắt hắn cũng có phản ứng.Nó đau nhói khiến hắn đau đớn gào lên từng đợt thống khổ.Kiều Oanh vội vàng chạy đến hỏi hang hắn :- Này ngươi không sao chứ ?Nhưng lúc này Cơ Minh đã ngất đi, tuy trận chiến này đã thắng nhưng cũng tổn thất và mất mác vô cùng nhiều.Năm ngày sau Cơ Minh tỉnh dậy, hắn cho gọi tất cả mọi người đến.Hắn đứng trước mọi người và vận dùng thần nhãn nhìn đến sinh cơ của Dương Tử.Hắn nhìn đến mức mắt đã ứa ra máu, Linh Nhi,Dạ Hy,Bắc Phi và Yên Nhi cũng hoảng hốt và kêu hắn dừng lại.Nhưng hắn vẫn tiếp tục nhìn, sau một hồi hắn đã khụy xuống đất.Hắn bịt mắt lại rồi nói :- Sinh cơ huynh ấy chưa cạnh ! Huynh ấy còn sống !Rồi một người lạ mặt lên tiếng :- Đúng đấy ! Anh chàng đấy chưa chết được đâu ! Vận mệnh của cậu ta đã gắn với con đường của bậc chí tôn.Ắt sẽ là kẻ không dễ chết.Ta đến đây cũng chia buồn với các vị, ta là Thiên Hà Đế.Cũng thật sự xin lỗi năm cô nương vì đã không thể ra tay cứu cậu ấy.Nhưng Hà mỗ cũng chỉ có thể làm vậy vì những kẻ ngoại vực vẫn đang xâm lấn nơi ở của chúng ta !Bắc Phi lau đi nước mắt, nàng liền cúi đầu cảm ơn Thiên Hà Đế :- Cảm ơn ngài đã tương trợ huynh ấy.Cũng xin đại đế lượng thứ vì không thể tiếp đón ngài chu đáo được.Thiên Hà Đế cũng dần tan biến mà nói :- Vẫn mong các vị đừng quá đau buồn, ta vẫn còn phải trấn thủ biên cương mong các vị lượng thứ.Lúc này Dạ Hy cũng đã nguôi ngoai phần nào nỗi lo trong lòng, còn Linh Nhi đã đi đến chăm sóc Hình Ân.Cô nàng đã trực tiếp ngất đi sau khi nghe tin Dương Tử đã bị rơi vào không gian lưu đày.Khi vừa mới tới nơi cùng với Dạ Hy và Yên Nhi, Linh Nhi đã thấy Hình Ân đang liên tục đập đầu vào tường, vùa khóc vừa nói :- Tất cả là do ta đem vận rủi đến cho huynh ấy huhu !Yên Nhi cũng đi vào rồi an ủi Hình Ân, cô nàng liền nói :- Huynh ấy vẫn còn sống ! Và mọi chuyện cũng không phải do muội đâu đừng tự trách mình nữa nhé !Phaí Nhẫn Dạ thì hắn đã ngập chìm trong rượu mà không biết trời đất.Hắn cũng luôn tự trách bản thân :- Là vi sư vô năng chẳng cứu được ngươi !Chí Dũng thì đang loay hoay với đồng đồ hắn đặt tên là vũ khí mở không gian và vẫn liên tục thất bại.Hằng Thiên cũng ở trong phòng mình mà tìm hiểu đại trận mở ra lại vết nứt đó.Còn Dương Tử lúc này vẫn đang trôi nổi trong hư không vô tận.

Chương 93: 93: Hủy Diệt