Trong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô…

Chương 13: 13: Ngu Ngốc

Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt ThếTác giả: Nãi Hương Vị ĐátTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô… Nếu trong nhà có đàn ông, thì làm sao lại không có quần áo của đàn ông được chứ?Giang Diệu Diệu che trán, thầm mắng chính mình thật là ngu ngốc.Nhưng rất nhanh cô lập tức quyết định buông tha chính mình, hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Chừng nào anh rời đi?”“Rời đi?”“Đây là nhà tôi, chắc anh sẽ không định ở lì ở đây đấy chứ?”Người đàn ông chìa tay ra: “Được thôi, bây giờ cô có thể lập tức mở cửa, sau đó đuổi tôi ra ngoài.”“……”Chơi xấu sao? Bên ngoài tất cả đều là zombie, mở cửa chẳng phải chúng nó sẽ xông vào ngay sao?Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, hình như thật sự không còn đường nào khác.Cửa sổ đều được lắp chấn song phòng trộm, lỗ thông gió lại bị phá hỏng, sớm biết thế này thì lúc anh ta bò ra ngoài, nên chặn cái cửa phòng đó lại, khiến anh ta muốn quay về cũng không được.Người đàn ông nói: “Nếu không có ý định đuổi tôi đi thì mau tìm cho tôi bộ quần áo đi."Giang Diệu Diệu không thể nề hà, quay về phòng ngủ lật mở tủ quần áo.Chỗ quần áo cô mang tới không nhiều lắm, chỉ có ba bốn bộ.Bởi vì sau khi tận thế bùng nổ cũng không chuẩn bị đi ra ngoài, lúc chết cũng không quan tâm đến hình tượng, bởi vậy đồ mang theo đều là quần áo ngủ kiểu thoải mái nhất.Hơn một tháng qua cô sống cuộc sống kh*ng m*c ** ng*c rất là thoải mái.Nhưng chỗ quần nào này đều không thích hợp để người đó mặc tý nào.Giang Diệu Diệu nhìn bộ đồ ngủ ngắn màu hồng in hình dâu tây ở góc, trong đầu nảy ra một ý nghĩ xấu xa.Hai phút sau, cô xuống nhà đẩy bộ quần áo đến trước mặt đối phương."Đây, bộ quần áo dự phòng duy nhất của tôi, cầm lấy mà mặc."Người đàn ông: “…… Cô đang đùa tôi à?”Giang Diệu Diệu nhướng mày rồi trừng mắt nhìn anh ta, hai tay còn chống nạnh nói với vẻ hùng hồn: “Có cái để mặc là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh, không nhìn xem bây giờ là lúc nào, anh tưởng rằng anh là chủ tịch nước hay sao?”Đối phương hít một hơi thật sâu, vén khăn tắm ra, không chút cảm xúc mặc quần áo vào..

Nếu trong nhà có đàn ông, thì làm sao lại không có quần áo của đàn ông được chứ?Giang Diệu Diệu che trán, thầm mắng chính mình thật là ngu ngốc.

Nhưng rất nhanh cô lập tức quyết định buông tha chính mình, hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Chừng nào anh rời đi?”“Rời đi?”“Đây là nhà tôi, chắc anh sẽ không định ở lì ở đây đấy chứ?”Người đàn ông chìa tay ra: “Được thôi, bây giờ cô có thể lập tức mở cửa, sau đó đuổi tôi ra ngoài.

”“……”Chơi xấu sao? Bên ngoài tất cả đều là zombie, mở cửa chẳng phải chúng nó sẽ xông vào ngay sao?Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, hình như thật sự không còn đường nào khác.

Cửa sổ đều được lắp chấn song phòng trộm, lỗ thông gió lại bị phá hỏng, sớm biết thế này thì lúc anh ta bò ra ngoài, nên chặn cái cửa phòng đó lại, khiến anh ta muốn quay về cũng không được.

Người đàn ông nói: “Nếu không có ý định đuổi tôi đi thì mau tìm cho tôi bộ quần áo đi.

"Giang Diệu Diệu không thể nề hà, quay về phòng ngủ lật mở tủ quần áo.

Chỗ quần áo cô mang tới không nhiều lắm, chỉ có ba bốn bộ.

Bởi vì sau khi tận thế bùng nổ cũng không chuẩn bị đi ra ngoài, lúc chết cũng không quan tâm đến hình tượng, bởi vậy đồ mang theo đều là quần áo ngủ kiểu thoải mái nhất.

Hơn một tháng qua cô sống cuộc sống kh*ng m*c ** ng*c rất là thoải mái.

Nhưng chỗ quần nào này đều không thích hợp để người đó mặc tý nào.

Giang Diệu Diệu nhìn bộ đồ ngủ ngắn màu hồng in hình dâu tây ở góc, trong đầu nảy ra một ý nghĩ xấu xa.

Hai phút sau, cô xuống nhà đẩy bộ quần áo đến trước mặt đối phương.

"Đây, bộ quần áo dự phòng duy nhất của tôi, cầm lấy mà mặc.

"Người đàn ông: “…… Cô đang đùa tôi à?”Giang Diệu Diệu nhướng mày rồi trừng mắt nhìn anh ta, hai tay còn chống nạnh nói với vẻ hùng hồn: “Có cái để mặc là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh, không nhìn xem bây giờ là lúc nào, anh tưởng rằng anh là chủ tịch nước hay sao?”Đối phương hít một hơi thật sâu, vén khăn tắm ra, không chút cảm xúc mặc quần áo vào.

.

Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt ThếTác giả: Nãi Hương Vị ĐátTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô… Nếu trong nhà có đàn ông, thì làm sao lại không có quần áo của đàn ông được chứ?Giang Diệu Diệu che trán, thầm mắng chính mình thật là ngu ngốc.Nhưng rất nhanh cô lập tức quyết định buông tha chính mình, hỏi ra vấn đề mấu chốt: “Chừng nào anh rời đi?”“Rời đi?”“Đây là nhà tôi, chắc anh sẽ không định ở lì ở đây đấy chứ?”Người đàn ông chìa tay ra: “Được thôi, bây giờ cô có thể lập tức mở cửa, sau đó đuổi tôi ra ngoài.”“……”Chơi xấu sao? Bên ngoài tất cả đều là zombie, mở cửa chẳng phải chúng nó sẽ xông vào ngay sao?Nhưng khi cẩn thận ngẫm lại, hình như thật sự không còn đường nào khác.Cửa sổ đều được lắp chấn song phòng trộm, lỗ thông gió lại bị phá hỏng, sớm biết thế này thì lúc anh ta bò ra ngoài, nên chặn cái cửa phòng đó lại, khiến anh ta muốn quay về cũng không được.Người đàn ông nói: “Nếu không có ý định đuổi tôi đi thì mau tìm cho tôi bộ quần áo đi."Giang Diệu Diệu không thể nề hà, quay về phòng ngủ lật mở tủ quần áo.Chỗ quần áo cô mang tới không nhiều lắm, chỉ có ba bốn bộ.Bởi vì sau khi tận thế bùng nổ cũng không chuẩn bị đi ra ngoài, lúc chết cũng không quan tâm đến hình tượng, bởi vậy đồ mang theo đều là quần áo ngủ kiểu thoải mái nhất.Hơn một tháng qua cô sống cuộc sống kh*ng m*c ** ng*c rất là thoải mái.Nhưng chỗ quần nào này đều không thích hợp để người đó mặc tý nào.Giang Diệu Diệu nhìn bộ đồ ngủ ngắn màu hồng in hình dâu tây ở góc, trong đầu nảy ra một ý nghĩ xấu xa.Hai phút sau, cô xuống nhà đẩy bộ quần áo đến trước mặt đối phương."Đây, bộ quần áo dự phòng duy nhất của tôi, cầm lấy mà mặc."Người đàn ông: “…… Cô đang đùa tôi à?”Giang Diệu Diệu nhướng mày rồi trừng mắt nhìn anh ta, hai tay còn chống nạnh nói với vẻ hùng hồn: “Có cái để mặc là tốt lắm rồi, còn kén cá chọn canh, không nhìn xem bây giờ là lúc nào, anh tưởng rằng anh là chủ tịch nước hay sao?”Đối phương hít một hơi thật sâu, vén khăn tắm ra, không chút cảm xúc mặc quần áo vào..

Chương 13: 13: Ngu Ngốc