Trong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô…
Chương 14: 14: Ở Lại
Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt ThếTác giả: Nãi Hương Vị ĐátTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô… Anh không có mặc áo, bởi vì kích thước vai áo đối với anh mà nói thật sự quá nhỏ, nên chỉ mặc quần đùi.Vòng eo hẹp có thể mặc vào, nhưng kích thước vẫn quá nhỏ so với anh, trông có vẻ hơi mũm mĩm.Chiếc quần đùi ôm sát lấy phần hông của anh, đôi chân dài miên man, bờ vai rộng và cơ bụng trong nháy mắt trở nên gợi cảm.Giang Diệu Diệu bỗng nhiên phát hiện, thật ra cô đang tra tấn chính mình.Người đàn ông gấp chiếc khăn tắm và ném lại cho cô: "Bởi vì thời tiết ngày càng ấm lên, một đợt lớn zombie sẽ bắt đầu đi về phía nam vào tháng tới,bọ nó sẽ đi ngang qua thành phố này, ít nhất tôi sẽ đợi đến khi chúng rời đi rồi mới đi."Giang Diệu Diệu kinh ngạc nói: “Nói cách khác anh một ở lại đây ít nhất một tháng?"“Ừ.”“Không được!”Tất cả đồ dùng của cô đều là chuẩn bị cho chính mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc chia sẻ chúng cho người khác.Người đàn ông nhướng mày: "Cô tưởng rằng cô có thể sống sót sau làn sóng tấn công của lũ zombie mà không có tôi à?"“Chịu không nổi thì thôi có sao đâu.” Giang Diệu Diệu nghiến răng hàm, lại nói tiếp: “Nếu như tôi bị zombie cắn, thì sẽ trở thành zombie, lúc đó tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh đầu tiên!Đối phương hừ nhẹ, không cho là đúng.Với thân hình nhỏ bé của cô, đừng nói trở thành zombie, cho dù có trở thành zombie plus, phiên bản nâng cao của zombie thì cũng không phải là đối thủ của anh.Giang Diệu Diệu đảo mắt, quyết định không để ý đến anh, tự mình sống cuộc sống nhỏ bé của mình.Cô đứng dậy đi về phía tầng hầm, vừa đi vừa nói: "Anh có thể ở nhờ chỗ này, nhưng không được tùy tiện đụng vào đồ của tôi."Tất nhiên, nếu anh ta ép buộc, cô cũng chẳng còn cách nào khác.Đến lúc đó……bỏ đi, cô không thèm nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng sẽ chết.Giang Diệu Diệu bưng ra một thùng mì bò dưa cải, đun nước sôi rồi tự nấu bữa sáng cho mình.Khi cô vừa húp vừa ăn mì, người đàn ông chăm chú theo dõi nhưng cô xem như không thấy.“Căn nhà này không phải của cô, cô mới vào đây ở được không lâu có đúng không?”.
Anh không có mặc áo, bởi vì kích thước vai áo đối với anh mà nói thật sự quá nhỏ, nên chỉ mặc quần đùi.
Vòng eo hẹp có thể mặc vào, nhưng kích thước vẫn quá nhỏ so với anh, trông có vẻ hơi mũm mĩm.
Chiếc quần đùi ôm sát lấy phần hông của anh, đôi chân dài miên man, bờ vai rộng và cơ bụng trong nháy mắt trở nên gợi cảm.
Giang Diệu Diệu bỗng nhiên phát hiện, thật ra cô đang tra tấn chính mình.
Người đàn ông gấp chiếc khăn tắm và ném lại cho cô: "Bởi vì thời tiết ngày càng ấm lên, một đợt lớn zombie sẽ bắt đầu đi về phía nam vào tháng tới,bọ nó sẽ đi ngang qua thành phố này, ít nhất tôi sẽ đợi đến khi chúng rời đi rồi mới đi.
"Giang Diệu Diệu kinh ngạc nói: “Nói cách khác anh một ở lại đây ít nhất một tháng?"“Ừ.
”“Không được!”Tất cả đồ dùng của cô đều là chuẩn bị cho chính mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc chia sẻ chúng cho người khác.
Người đàn ông nhướng mày: "Cô tưởng rằng cô có thể sống sót sau làn sóng tấn công của lũ zombie mà không có tôi à?"“Chịu không nổi thì thôi có sao đâu.
” Giang Diệu Diệu nghiến răng hàm, lại nói tiếp: “Nếu như tôi bị zombie cắn, thì sẽ trở thành zombie, lúc đó tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh đầu tiên!Đối phương hừ nhẹ, không cho là đúng.
Với thân hình nhỏ bé của cô, đừng nói trở thành zombie, cho dù có trở thành zombie plus, phiên bản nâng cao của zombie thì cũng không phải là đối thủ của anh.
Giang Diệu Diệu đảo mắt, quyết định không để ý đến anh, tự mình sống cuộc sống nhỏ bé của mình.
Cô đứng dậy đi về phía tầng hầm, vừa đi vừa nói: "Anh có thể ở nhờ chỗ này, nhưng không được tùy tiện đụng vào đồ của tôi.
"Tất nhiên, nếu anh ta ép buộc, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Đến lúc đó……bỏ đi, cô không thèm nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng sẽ chết.
Giang Diệu Diệu bưng ra một thùng mì bò dưa cải, đun nước sôi rồi tự nấu bữa sáng cho mình.
Khi cô vừa húp vừa ăn mì, người đàn ông chăm chú theo dõi nhưng cô xem như không thấy.
“Căn nhà này không phải của cô, cô mới vào đây ở được không lâu có đúng không?”.
Cá Mặn Xuyên Vào Truyện Mạt ThếTác giả: Nãi Hương Vị ĐátTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong siêu thị ồn ào náo nhiệt, một nhóm khách hàng không hẹn mà cùng dừng việc mua sắm, ngạc nhiên nhìn một cô gái đẩy xe đồ chất cao như núi. Cô gái tầm khoảng 20 tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, trên người mặc một bộ đồ thể dục màu xanh, tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng ở phía sau. Hai cánh tay gầy yếu khẳng khiu, nhìn qua chỉ cần một chút lực là có thể bẻ gãy. Xe đẩy ở phía trước còn cao hơn cô cả một cái đầu. Bánh quy, mì gói, đồ uống các loại! siêu thị bán đồ ăn gì, cơ bản cô đều sẽ mua hết, tóm lại không thiếu thứ nào. Cô gái chú ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng ngùng cười đáp: ”Thật ngại quá, trong nhà tôi có nhiều người, sức ăn cũng lớn, ha ha, phiền mọi người nhường đường một chút. ”Cả đám vội vàng chừa ra một con đường ở giữa, cô đem xe đẩy đến quầy thu ngân gần đó, chỉ thấy ở quầy cũng đang chất từng đống thức ăn mà trước đó cô đã mua. Điều này khiến mọi người càng thêm giật mình. Trong nhà cô ấy nhiều người đến mức nào? Mà có thể một lần mua nhiều đồ như vậy?Nhưng cô… Anh không có mặc áo, bởi vì kích thước vai áo đối với anh mà nói thật sự quá nhỏ, nên chỉ mặc quần đùi.Vòng eo hẹp có thể mặc vào, nhưng kích thước vẫn quá nhỏ so với anh, trông có vẻ hơi mũm mĩm.Chiếc quần đùi ôm sát lấy phần hông của anh, đôi chân dài miên man, bờ vai rộng và cơ bụng trong nháy mắt trở nên gợi cảm.Giang Diệu Diệu bỗng nhiên phát hiện, thật ra cô đang tra tấn chính mình.Người đàn ông gấp chiếc khăn tắm và ném lại cho cô: "Bởi vì thời tiết ngày càng ấm lên, một đợt lớn zombie sẽ bắt đầu đi về phía nam vào tháng tới,bọ nó sẽ đi ngang qua thành phố này, ít nhất tôi sẽ đợi đến khi chúng rời đi rồi mới đi."Giang Diệu Diệu kinh ngạc nói: “Nói cách khác anh một ở lại đây ít nhất một tháng?"“Ừ.”“Không được!”Tất cả đồ dùng của cô đều là chuẩn bị cho chính mình, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc chia sẻ chúng cho người khác.Người đàn ông nhướng mày: "Cô tưởng rằng cô có thể sống sót sau làn sóng tấn công của lũ zombie mà không có tôi à?"“Chịu không nổi thì thôi có sao đâu.” Giang Diệu Diệu nghiến răng hàm, lại nói tiếp: “Nếu như tôi bị zombie cắn, thì sẽ trở thành zombie, lúc đó tôi sẽ ăn tươi nuốt sống anh đầu tiên!Đối phương hừ nhẹ, không cho là đúng.Với thân hình nhỏ bé của cô, đừng nói trở thành zombie, cho dù có trở thành zombie plus, phiên bản nâng cao của zombie thì cũng không phải là đối thủ của anh.Giang Diệu Diệu đảo mắt, quyết định không để ý đến anh, tự mình sống cuộc sống nhỏ bé của mình.Cô đứng dậy đi về phía tầng hầm, vừa đi vừa nói: "Anh có thể ở nhờ chỗ này, nhưng không được tùy tiện đụng vào đồ của tôi."Tất nhiên, nếu anh ta ép buộc, cô cũng chẳng còn cách nào khác.Đến lúc đó……bỏ đi, cô không thèm nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng sẽ chết.Giang Diệu Diệu bưng ra một thùng mì bò dưa cải, đun nước sôi rồi tự nấu bữa sáng cho mình.Khi cô vừa húp vừa ăn mì, người đàn ông chăm chú theo dõi nhưng cô xem như không thấy.“Căn nhà này không phải của cô, cô mới vào đây ở được không lâu có đúng không?”.