\[ Bắt đầu trói buộc linh hồn với kí chủ.\] \[ Ting...3..2..1...\] \[ Trói buộc thành công!\] \[ Kí chủ đại nhân, dậy thôi nào!\] \[ Kí chủ ới ời! Trời sáng rồi!\] \[ Kí chủ!!! Ngài mà ngủ nữa là ngỏm luôn đó!\] Tịnh Hề cảm thấy đầu đau như bị búa bổ vậy. Bên tai không ngừng vang lên tiếng lải nhải... Mẹ nó! Nhức óc ghê!!! Là đứa thần kinh nào??? Đêm hôm không cho người khác ngủ chứ? Mà sao đầu lại đau thế nhỉ? Hổng lẽ ta bị tập kích sao? \[ Kí chủ, mong ngài mở mắt ra ạ!\] Tịnh Hề nhấc mí mắt nặng trịch lên. Sau đó đếch ngủ được nữa... Đây không phải là phòng của ta mà!! Ai trâu bò đến mức có thể lôi ta ra khỏi phòng mà thần không biết quỷ không hay chứ?? Như thể trả lời tiếng lòng của cô, âm thanh kia lại vang lên: \[ Kí chủ! Là ta.\]\- Ừm, âm thanh trẻ con, non nớt, ngây thơ, có vẻ dễ nghe. Đây đâu phải vấn đề chính!! Lí do tại sao ta ở đây mới quan trọng? Tịnh Hề ngước mắt nhìn xung quanh, nơi này giống như một khoảng không vô tận vậy. Ngoại trừ tiếng nói vừa rồi ra thì ở đây yên…

Chương 184: Kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? (14)

Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời KhôngTác giả: Quyên Ai Hà Dĩ Đáp NhânTruyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng\[ Bắt đầu trói buộc linh hồn với kí chủ.\] \[ Ting...3..2..1...\] \[ Trói buộc thành công!\] \[ Kí chủ đại nhân, dậy thôi nào!\] \[ Kí chủ ới ời! Trời sáng rồi!\] \[ Kí chủ!!! Ngài mà ngủ nữa là ngỏm luôn đó!\] Tịnh Hề cảm thấy đầu đau như bị búa bổ vậy. Bên tai không ngừng vang lên tiếng lải nhải... Mẹ nó! Nhức óc ghê!!! Là đứa thần kinh nào??? Đêm hôm không cho người khác ngủ chứ? Mà sao đầu lại đau thế nhỉ? Hổng lẽ ta bị tập kích sao? \[ Kí chủ, mong ngài mở mắt ra ạ!\] Tịnh Hề nhấc mí mắt nặng trịch lên. Sau đó đếch ngủ được nữa... Đây không phải là phòng của ta mà!! Ai trâu bò đến mức có thể lôi ta ra khỏi phòng mà thần không biết quỷ không hay chứ?? Như thể trả lời tiếng lòng của cô, âm thanh kia lại vang lên: \[ Kí chủ! Là ta.\]\- Ừm, âm thanh trẻ con, non nớt, ngây thơ, có vẻ dễ nghe. Đây đâu phải vấn đề chính!! Lí do tại sao ta ở đây mới quan trọng? Tịnh Hề ngước mắt nhìn xung quanh, nơi này giống như một khoảng không vô tận vậy. Ngoại trừ tiếng nói vừa rồi ra thì ở đây yên… Màn đêm dần dần hạ xuống, bao trùm lấy vạn vật. Đỉnh núi Y Tiên Sơn chìm trong tĩnh lặng vô biên. Mấy nhóc dược đồng đã sớm tắt lửa chạy vô phòng ngủ mất rồi. Gió thổi quét qua mãnh liệt, thanh âm rặng cỏ nhảy múa cùng hàng vạn lá cây cọ xát nhau loẹt xoẹt thật rõ ràng. Trong căn nhà tranh, mọi thứ yên lặng đến bình an...Tịnh Hề khẽ đặt bút lông về giá đỡ, nghiêng đầu ngó sang cửa sổ. Ngoài kia không còn ánh lửa, không có bóng người...Giờ tối muộn vậy rồi...Sao Hi Hoa vẫn chưa về nhỉ?Bộ chàng ta có việc bận à?...Đêm tối phủ sương lạnh giá, nam nhân khoác bạch y đạp cỏ tiếp đất. Vạt áo trắng tung bay, tạo thành một độ cong mượt mà giữa không trung. Đầu đội đấu lạp che khuất gương mặt chàng ta. Khí chất người này, tựa vầng trăng sáng rọi giáng thế giữa đêm tối. Dịu dàng như dòng suối ngọt ngào...Chỉ là trên tay chàng ta...đang vác theo một cái xẻng.Ôm cây xẻng đi qua từng tầng cây cây lá lá. Cuối cùng Hi Hoa cũng đến được nơi mình muốn tìm...Giữa hàng đống hoa cỏ thơm ngát, xanh tươi. Nổi bật rõ ràng một ngôi mộ nhỏ. Từng lát gạch mạ vàng trơn bóng, sạch sẽ. Những bông hoa màu trắng mọc trông thật có thẩm mỹ. Ắt hẳn ngôi mộ này vẫn luôn có người chạy đến quét dọn...Chậm rãi nhấc chân đến gần đó, Hi Hoa càng cảm thấy khó thở, hai chân như thể bị gông cùm xiềng xích. Khoảnh khắc khi mà mắt đọc được dòng chữ điêu khắc trên bia mộ...Chàng hình như nghe thấy thanh âm tiếng lòng mình đổ vỡ tan tành...Là tên nàng ấy...Tiểu ma nữ...Ta vừa mong mỏi vừa sợ hãi...Mong nàng vẫn còn sống, còn là người...để cho ta một cơ hội chuộc tội...Nhưng cũng sợ nàng, sợ nàng ghét bỏ ta...Sợ nàng căm hận ta...Thân hình cao lớn của Hi Hoa đứng yên tại đó. Lưỡi xẻng bên cạnh cắm dựng đứng giữa nền đất. Gió quét khiến khăn che mặt bay bay, lộ ra đôi môi mỏng bạc tình. Lúc này, trông cả người chàng ta như thể đang chìm đắm trong sự u sầu, thê lương...Suy ngẫm đủ rồi, chàng ta khẽ lùi người sang cạnh bên. Nhẹ nhàng nhếch môi, giọng nói nam tính trầm ấm truyền ra, vang vọng giữa đêm đen: "Đào mộ đi."Hi Hoa mới dứt lời, từ bóng tối chợt nhảy ra vài ba vị hắc y nhân. Bọn họ đồng loạt quỳ xuống hô to một tiếng vâng. Sau đó tên nào tên nấy nhanh nhẹn chạy ra, tay vác xẻng, cắm mạnh mẽ xuống mặt đất. Chưa đầy một phút sau, đống đất bằng phẳng đã bị đập cho tơi xốp...Kì cụt!Đêm hôm khuya khoắt, Y Quân lại kéo bọn hắn đi đào mộ nhà người ta?( Anh nhà vác xẻng đến mộ chị nhà xong bắt người ta đào???

Màn đêm dần dần hạ xuống, bao trùm lấy vạn vật. Đỉnh núi Y Tiên Sơn chìm trong tĩnh lặng vô biên. Mấy nhóc dược đồng đã sớm tắt lửa chạy vô phòng ngủ mất rồi. Gió thổi quét qua mãnh liệt, thanh âm rặng cỏ nhảy múa cùng hàng vạn lá cây cọ xát nhau loẹt xoẹt thật rõ ràng. Trong căn nhà tranh, mọi thứ yên lặng đến bình an...

Tịnh Hề khẽ đặt bút lông về giá đỡ, nghiêng đầu ngó sang cửa sổ. Ngoài kia không còn ánh lửa, không có bóng người...

Giờ tối muộn vậy rồi...

Sao Hi Hoa vẫn chưa về nhỉ?

Bộ chàng ta có việc bận à?

...

Đêm tối phủ sương lạnh giá, nam nhân khoác bạch y đạp cỏ tiếp đất. Vạt áo trắng tung bay, tạo thành một độ cong mượt mà giữa không trung. Đầu đội đấu lạp che khuất gương mặt chàng ta. Khí chất người này, tựa vầng trăng sáng rọi giáng thế giữa đêm tối. Dịu dàng như dòng suối ngọt ngào...

Chỉ là trên tay chàng ta...đang vác theo một cái xẻng.

Ôm cây xẻng đi qua từng tầng cây cây lá lá. Cuối cùng Hi Hoa cũng đến được nơi mình muốn tìm...

Giữa hàng đống hoa cỏ thơm ngát, xanh tươi. Nổi bật rõ ràng một ngôi mộ nhỏ. Từng lát gạch mạ vàng trơn bóng, sạch sẽ. Những bông hoa màu trắng mọc trông thật có thẩm mỹ. Ắt hẳn ngôi mộ này vẫn luôn có người chạy đến quét dọn...

Chậm rãi nhấc chân đến gần đó, Hi Hoa càng cảm thấy khó thở, hai chân như thể bị gông cùm xiềng xích. Khoảnh khắc khi mà mắt đọc được dòng chữ điêu khắc trên bia mộ...

Chàng hình như nghe thấy thanh âm tiếng lòng mình đổ vỡ tan tành...

Là tên nàng ấy...

Tiểu ma nữ...

Ta vừa mong mỏi vừa sợ hãi...

Mong nàng vẫn còn sống, còn là người...để cho ta một cơ hội chuộc tội...

Nhưng cũng sợ nàng, sợ nàng ghét bỏ ta...

Sợ nàng căm hận ta...

Thân hình cao lớn của Hi Hoa đứng yên tại đó. Lưỡi xẻng bên cạnh cắm dựng đứng giữa nền đất. Gió quét khiến khăn che mặt bay bay, lộ ra đôi môi mỏng bạc tình. Lúc này, trông cả người chàng ta như thể đang chìm đắm trong sự u sầu, thê lương...

Suy ngẫm đủ rồi, chàng ta khẽ lùi người sang cạnh bên. Nhẹ nhàng nhếch môi, giọng nói nam tính trầm ấm truyền ra, vang vọng giữa đêm đen: "Đào mộ đi."

Hi Hoa mới dứt lời, từ bóng tối chợt nhảy ra vài ba vị hắc y nhân. Bọn họ đồng loạt quỳ xuống hô to một tiếng vâng. Sau đó tên nào tên nấy nhanh nhẹn chạy ra, tay vác xẻng, cắm mạnh mẽ xuống mặt đất. Chưa đầy một phút sau, đống đất bằng phẳng đã bị đập cho tơi xốp...

Kì cụt!

Đêm hôm khuya khoắt, Y Quân lại kéo bọn hắn đi đào mộ nhà người ta?

( Anh nhà vác xẻng đến mộ chị nhà xong bắt người ta đào???

Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời KhôngTác giả: Quyên Ai Hà Dĩ Đáp NhânTruyện Cung Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Sủng\[ Bắt đầu trói buộc linh hồn với kí chủ.\] \[ Ting...3..2..1...\] \[ Trói buộc thành công!\] \[ Kí chủ đại nhân, dậy thôi nào!\] \[ Kí chủ ới ời! Trời sáng rồi!\] \[ Kí chủ!!! Ngài mà ngủ nữa là ngỏm luôn đó!\] Tịnh Hề cảm thấy đầu đau như bị búa bổ vậy. Bên tai không ngừng vang lên tiếng lải nhải... Mẹ nó! Nhức óc ghê!!! Là đứa thần kinh nào??? Đêm hôm không cho người khác ngủ chứ? Mà sao đầu lại đau thế nhỉ? Hổng lẽ ta bị tập kích sao? \[ Kí chủ, mong ngài mở mắt ra ạ!\] Tịnh Hề nhấc mí mắt nặng trịch lên. Sau đó đếch ngủ được nữa... Đây không phải là phòng của ta mà!! Ai trâu bò đến mức có thể lôi ta ra khỏi phòng mà thần không biết quỷ không hay chứ?? Như thể trả lời tiếng lòng của cô, âm thanh kia lại vang lên: \[ Kí chủ! Là ta.\]\- Ừm, âm thanh trẻ con, non nớt, ngây thơ, có vẻ dễ nghe. Đây đâu phải vấn đề chính!! Lí do tại sao ta ở đây mới quan trọng? Tịnh Hề ngước mắt nhìn xung quanh, nơi này giống như một khoảng không vô tận vậy. Ngoại trừ tiếng nói vừa rồi ra thì ở đây yên… Màn đêm dần dần hạ xuống, bao trùm lấy vạn vật. Đỉnh núi Y Tiên Sơn chìm trong tĩnh lặng vô biên. Mấy nhóc dược đồng đã sớm tắt lửa chạy vô phòng ngủ mất rồi. Gió thổi quét qua mãnh liệt, thanh âm rặng cỏ nhảy múa cùng hàng vạn lá cây cọ xát nhau loẹt xoẹt thật rõ ràng. Trong căn nhà tranh, mọi thứ yên lặng đến bình an...Tịnh Hề khẽ đặt bút lông về giá đỡ, nghiêng đầu ngó sang cửa sổ. Ngoài kia không còn ánh lửa, không có bóng người...Giờ tối muộn vậy rồi...Sao Hi Hoa vẫn chưa về nhỉ?Bộ chàng ta có việc bận à?...Đêm tối phủ sương lạnh giá, nam nhân khoác bạch y đạp cỏ tiếp đất. Vạt áo trắng tung bay, tạo thành một độ cong mượt mà giữa không trung. Đầu đội đấu lạp che khuất gương mặt chàng ta. Khí chất người này, tựa vầng trăng sáng rọi giáng thế giữa đêm tối. Dịu dàng như dòng suối ngọt ngào...Chỉ là trên tay chàng ta...đang vác theo một cái xẻng.Ôm cây xẻng đi qua từng tầng cây cây lá lá. Cuối cùng Hi Hoa cũng đến được nơi mình muốn tìm...Giữa hàng đống hoa cỏ thơm ngát, xanh tươi. Nổi bật rõ ràng một ngôi mộ nhỏ. Từng lát gạch mạ vàng trơn bóng, sạch sẽ. Những bông hoa màu trắng mọc trông thật có thẩm mỹ. Ắt hẳn ngôi mộ này vẫn luôn có người chạy đến quét dọn...Chậm rãi nhấc chân đến gần đó, Hi Hoa càng cảm thấy khó thở, hai chân như thể bị gông cùm xiềng xích. Khoảnh khắc khi mà mắt đọc được dòng chữ điêu khắc trên bia mộ...Chàng hình như nghe thấy thanh âm tiếng lòng mình đổ vỡ tan tành...Là tên nàng ấy...Tiểu ma nữ...Ta vừa mong mỏi vừa sợ hãi...Mong nàng vẫn còn sống, còn là người...để cho ta một cơ hội chuộc tội...Nhưng cũng sợ nàng, sợ nàng ghét bỏ ta...Sợ nàng căm hận ta...Thân hình cao lớn của Hi Hoa đứng yên tại đó. Lưỡi xẻng bên cạnh cắm dựng đứng giữa nền đất. Gió quét khiến khăn che mặt bay bay, lộ ra đôi môi mỏng bạc tình. Lúc này, trông cả người chàng ta như thể đang chìm đắm trong sự u sầu, thê lương...Suy ngẫm đủ rồi, chàng ta khẽ lùi người sang cạnh bên. Nhẹ nhàng nhếch môi, giọng nói nam tính trầm ấm truyền ra, vang vọng giữa đêm đen: "Đào mộ đi."Hi Hoa mới dứt lời, từ bóng tối chợt nhảy ra vài ba vị hắc y nhân. Bọn họ đồng loạt quỳ xuống hô to một tiếng vâng. Sau đó tên nào tên nấy nhanh nhẹn chạy ra, tay vác xẻng, cắm mạnh mẽ xuống mặt đất. Chưa đầy một phút sau, đống đất bằng phẳng đã bị đập cho tơi xốp...Kì cụt!Đêm hôm khuya khoắt, Y Quân lại kéo bọn hắn đi đào mộ nhà người ta?( Anh nhà vác xẻng đến mộ chị nhà xong bắt người ta đào???

Chương 184: Kẻ thù từng giết ta sao lại là nam phụ chứ? (14)