\[ Bắt đầu trói buộc linh hồn với kí chủ.\] \[ Ting...3..2..1...\] \[ Trói buộc thành công!\] \[ Kí chủ đại nhân, dậy thôi nào!\] \[ Kí chủ ới ời! Trời sáng rồi!\] \[ Kí chủ!!! Ngài mà ngủ nữa là ngỏm luôn đó!\] Tịnh Hề cảm thấy đầu đau như bị búa bổ vậy. Bên tai không ngừng vang lên tiếng lải nhải... Mẹ nó! Nhức óc ghê!!! Là đứa thần kinh nào??? Đêm hôm không cho người khác ngủ chứ? Mà sao đầu lại đau thế nhỉ? Hổng lẽ ta bị tập kích sao? \[ Kí chủ, mong ngài mở mắt ra ạ!\] Tịnh Hề nhấc mí mắt nặng trịch lên. Sau đó đếch ngủ được nữa... Đây không phải là phòng của ta mà!! Ai trâu bò đến mức có thể lôi ta ra khỏi phòng mà thần không biết quỷ không hay chứ?? Như thể trả lời tiếng lòng của cô, âm thanh kia lại vang lên: \[ Kí chủ! Là ta.\]\- Ừm, âm thanh trẻ con, non nớt, ngây thơ, có vẻ dễ nghe. Đây đâu phải vấn đề chính!! Lí do tại sao ta ở đây mới quan trọng? Tịnh Hề ngước mắt nhìn xung quanh, nơi này giống như một khoảng không vô tận vậy. Ngoại trừ tiếng nói vừa rồi ra thì ở đây yên…
Tác giả: