“Ngoại môn đệ tử Cổ Trình Thành, chưa thức tỉnh Võ hồn, vô duyên với tu tiên, hiện tại trục xuất khỏi Vấn Tiên Tông!”   Trong điện của Vấn Tiên Tông nguy nga, một giọng nói lạnh lùng vang lên.   Trầm mặc một hồi, giọng nói tiếp tục: “Quá nhục nhã!”   Trong đại điện to lớn, Cổ Trình Thành đứng im, môi khẽ run rẩy, ánh mắt sáng rực nhìn trưởng bối của Vấn Tiên Tông, không nói lời nào.   “Còn đứng ở đó làm gì!”   Trong lời nói của cường giả tông môn không còn kiên nhẫn gì: “Vào tông đã 6 năm, được hết mực bồi dưỡng 6 năm, đã từng là người đứng đầu thế hệ trẻ vang danh khắp Đại Tần, mà nay, ngay cả Võ hồn cũng không thể thức tỉnh, đúng là sỉ nhục vô cùng!”   Cổ Trình Thành nghe vậy hai tay nắm chặt, cảm giác nhục nhã tột độ khiến hắn dùng sức đâm móng tay vào da thịt.   Máu tươi chầm chậm chảy ra, trong lòng hắn hiện ra cảnh tượng của 10 ngày trước.   Thánh địa tháp Võ hồn - nơi thức tỉnh Võ hồn, xung quanh xuất hiện linh thú, con gái của Tông chủ - Mộc Sơ Hàn bị linh thú Băng Viêm Mãng…

Chương 17

Thiên Đế Bất TửTác giả: Thượng Tương Ti LệnhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp“Ngoại môn đệ tử Cổ Trình Thành, chưa thức tỉnh Võ hồn, vô duyên với tu tiên, hiện tại trục xuất khỏi Vấn Tiên Tông!”   Trong điện của Vấn Tiên Tông nguy nga, một giọng nói lạnh lùng vang lên.   Trầm mặc một hồi, giọng nói tiếp tục: “Quá nhục nhã!”   Trong đại điện to lớn, Cổ Trình Thành đứng im, môi khẽ run rẩy, ánh mắt sáng rực nhìn trưởng bối của Vấn Tiên Tông, không nói lời nào.   “Còn đứng ở đó làm gì!”   Trong lời nói của cường giả tông môn không còn kiên nhẫn gì: “Vào tông đã 6 năm, được hết mực bồi dưỡng 6 năm, đã từng là người đứng đầu thế hệ trẻ vang danh khắp Đại Tần, mà nay, ngay cả Võ hồn cũng không thể thức tỉnh, đúng là sỉ nhục vô cùng!”   Cổ Trình Thành nghe vậy hai tay nắm chặt, cảm giác nhục nhã tột độ khiến hắn dùng sức đâm móng tay vào da thịt.   Máu tươi chầm chậm chảy ra, trong lòng hắn hiện ra cảnh tượng của 10 ngày trước.   Thánh địa tháp Võ hồn - nơi thức tỉnh Võ hồn, xung quanh xuất hiện linh thú, con gái của Tông chủ - Mộc Sơ Hàn bị linh thú Băng Viêm Mãng… Cổ Trình Thành dựa theo ánh sáng nhìn cái mồm to tướng trước mặt mà ngạc nhiên, hoảng sợ.  Tay phải của hắn lập tức đánh ra chiếu đầu, hắn lấy trường thương từ nhẫn trữ vật ra cầm thẳng trên tay.  Đúng lúc cái mồm to tướng kia bất ngờ táp xuống.  Mũi thương trong tay hắn lập tức đấm vào trong cái miệng to tướng, sâu không thấy đáy kia.  Grào!  Cơ đau đớn làm có con quái vật kia gào lên tức giận, một chất độc ăn mòn phun từ miệng nó ra theo vết thương.  Cổ Trình Thành vội vàng rút trường thương ra, đá một chân vào hàm răng của dị trường, mượn lực đẩy cơ thể bay ngược ra sau.  Vụt!   Chất độc lập tức bắn trượt, dính lên vách đá phía sau hắn. Ngay tức thì, vách đá bị chất độc ăn mòn tạo ra một cái lỗ thật lớn.  Sấm chớp lại lóe lên, lúc này Cổ Trình Thành mới biết vị trí bản thân mình ở đâu.  Nơi này là hang động đá vôi.  Trước mặt hắn là một con dị trùng có cơ thể khổng lồ, dài hơn hai trượng, da nó có một lớp vảy lân dày cộm, trong cái miệng lớn của nó chứa đầy những cái răng trắng, sắc nhọn như chông.  Trên cơ thể ba con trùng khát màu này, mọc đầy xúc tua. Trông rất gớm ghiếc và đáng sợ.  Cổ Trình Thành liếc cái lỗ lớn bị chất độc của nó làm tan chảy vừa rồi, âm thầm nuốt nước bọt. Hắn không thể để chất độc của nó dính vào người được.  Grào!  Dị trùng lại gào lên một tiếng giận dữ, nó đang tức giận việc trường thương vừa đâm vào miệng khi nó mới táp người vừa rồi.  Bịch bịch bịch!  Dị trùng vội vàng nhào đến chỗ Cổ Trình Thành.  “Ngươi tự cắn trúng trường thương, chứ có phải lỗi của ta đâu”.  Cổ Trình Thành tức giận chửi lại, khuỵu gối lao đến. Cây thương được phát lệnh lập tức đánh mạnh vào dị trùng.  Keng!  Trường thương va chạm vào giáp của dị trùng, một luồn sức mạnh rung động lập tức vang lên.  Vụt vụt vụt!  Những xúc tua lập tức bay đến, đâm tới Cổ Trình Thành như những mũi tên nhọn.  Cổ Trình Thành vung mạnh cây thương đang cầm, nhờ lực bay cả cơ thể lên tránh đám xúc tua kia đâm đến.  “Cửu Trọng Lôi Thương!”  Cây thương xoay một vòng tròn, hội tụ sấm lại đánh ra một chiêu rung động cả đất trời!  Ầm!  Cây thương đâm thẳng vào trong lớp giáp của dị trùng, bộc phát sức mạnh khủng khiếp như sức ba mươi con hổ dồn lại.  Dị trùng bị thương nên r*n r*, rụt cơ thể ra sau.  Cây thương cũng xoay chuyển, nén lực chấn động lại. Cổ Trình Thành đánh thêm một thương nữa.  Hai thương này có thể đánh bại một ngàn quân!  Sấm chớp nổ vang rền hóa thành mấy chục tia sét như rắn hòa làm một với thương kia, nện xuống người dị trùng.  Ầm!  Lần này, dị trùng bị bánh bật ngửa ra sau, va đậm vào vách đá.  “Thương pháp này mạnh thật!”  Cổ Trình Thành vô cùng thích thú với chiêu vừa rồi, dù việc thi triển cách này trong hoàn cảnh rất khắc nghiệt nhưng Cửu Trọng Lôi Thương vẫn phát uy lực làm hắn rất vừa lòng.  Cổ Trình Thành càng tin tưởng vào bản thân, hắn khuỵu chân xuống rồi lao ra. Bóng dáng của hắn nhanh chóng hóa thành một tia sáng vàng, sau đó xuất hiện trên đầu dị trùng.   “Hôm nay ông đây, thì chỉ có thể nói ngươi xui thôi!”  Cổ Trình Thành phát lực vào thương, sấm chớp mạnh mẽ tụ vào mũi thương ngày một nhiều.  Ba thương đánh vỡ cả non nước!  Phập!  Cây thương lập tức xuyên thủng người dị trùng.  Bùm!  Một trận nổ do kim loại chạm vào nhau vang lên, trường thương lại gặp vật cản trong cơ thể của dị trùng.  

Cổ Trình Thành dựa theo ánh sáng nhìn cái mồm to tướng trước mặt mà ngạc nhiên, hoảng sợ.  

Tay phải của hắn lập tức đánh ra chiếu đầu, hắn lấy trường thương từ nhẫn trữ vật ra cầm thẳng trên tay.  

Đúng lúc cái mồm to tướng kia bất ngờ táp xuống.  

Mũi thương trong tay hắn lập tức đấm vào trong cái miệng to tướng, sâu không thấy đáy kia.  

Grào!  

Cơ đau đớn làm có con quái vật kia gào lên tức giận, một chất độc ăn mòn phun từ miệng nó ra theo vết thương.  

Cổ Trình Thành vội vàng rút trường thương ra, đá một chân vào hàm răng của dị trường, mượn lực đẩy cơ thể bay ngược ra sau.  

Vụt!   

Chất độc lập tức bắn trượt, dính lên vách đá phía sau hắn. Ngay tức thì, vách đá bị chất độc ăn mòn tạo ra một cái lỗ thật lớn.  

Sấm chớp lại lóe lên, lúc này Cổ Trình Thành mới biết vị trí bản thân mình ở đâu.  

Nơi này là hang động đá vôi.  

Trước mặt hắn là một con dị trùng có cơ thể khổng lồ, dài hơn hai trượng, da nó có một lớp vảy lân dày cộm, trong cái miệng lớn của nó chứa đầy những cái răng trắng, sắc nhọn như chông.  

Trên cơ thể ba con trùng khát màu này, mọc đầy xúc tua. Trông rất gớm ghiếc và đáng sợ.  

Cổ Trình Thành liếc cái lỗ lớn bị chất độc của nó làm tan chảy vừa rồi, âm thầm nuốt nước bọt. Hắn không thể để chất độc của nó dính vào người được.  

Grào!  

Dị trùng lại gào lên một tiếng giận dữ, nó đang tức giận việc trường thương vừa đâm vào miệng khi nó mới táp người vừa rồi.  

Bịch bịch bịch!  

Dị trùng vội vàng nhào đến chỗ Cổ Trình Thành.  

“Ngươi tự cắn trúng trường thương, chứ có phải lỗi của ta đâu”.  

Cổ Trình Thành tức giận chửi lại, khuỵu gối lao đến. Cây thương được phát lệnh lập tức đánh mạnh vào dị trùng.  

Keng!  

Trường thương va chạm vào giáp của dị trùng, một luồn sức mạnh rung động lập tức vang lên.  

Vụt vụt vụt!  

Những xúc tua lập tức bay đến, đâm tới Cổ Trình Thành như những mũi tên nhọn.  

Cổ Trình Thành vung mạnh cây thương đang cầm, nhờ lực bay cả cơ thể lên tránh đám xúc tua kia đâm đến.  

“Cửu Trọng Lôi Thương!”  

Cây thương xoay một vòng tròn, hội tụ sấm lại đánh ra một chiêu rung động cả đất trời!  

Ầm!  

Cây thương đâm thẳng vào trong lớp giáp của dị trùng, bộc phát sức mạnh khủng khiếp như sức ba mươi con hổ dồn lại.  

Dị trùng bị thương nên r*n r*, rụt cơ thể ra sau.  

Cây thương cũng xoay chuyển, nén lực chấn động lại. Cổ Trình Thành đánh thêm một thương nữa.  

Hai thương này có thể đánh bại một ngàn quân!  

Sấm chớp nổ vang rền hóa thành mấy chục tia sét như rắn hòa làm một với thương kia, nện xuống người dị trùng.  

Ầm!  

Lần này, dị trùng bị bánh bật ngửa ra sau, va đậm vào vách đá.  

“Thương pháp này mạnh thật!”  

Cổ Trình Thành vô cùng thích thú với chiêu vừa rồi, dù việc thi triển cách này trong hoàn cảnh rất khắc nghiệt nhưng Cửu Trọng Lôi Thương vẫn phát uy lực làm hắn rất vừa lòng.  

Cổ Trình Thành càng tin tưởng vào bản thân, hắn khuỵu chân xuống rồi lao ra. Bóng dáng của hắn nhanh chóng hóa thành một tia sáng vàng, sau đó xuất hiện trên đầu dị trùng.   

“Hôm nay ông đây, thì chỉ có thể nói ngươi xui thôi!”  

Cổ Trình Thành phát lực vào thương, sấm chớp mạnh mẽ tụ vào mũi thương ngày một nhiều.  

Ba thương đánh vỡ cả non nước!  

Phập!  

Cây thương lập tức xuyên thủng người dị trùng.  

Bùm!  

Một trận nổ do kim loại chạm vào nhau vang lên, trường thương lại gặp vật cản trong cơ thể của dị trùng.  

Thiên Đế Bất TửTác giả: Thượng Tương Ti LệnhTruyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp“Ngoại môn đệ tử Cổ Trình Thành, chưa thức tỉnh Võ hồn, vô duyên với tu tiên, hiện tại trục xuất khỏi Vấn Tiên Tông!”   Trong điện của Vấn Tiên Tông nguy nga, một giọng nói lạnh lùng vang lên.   Trầm mặc một hồi, giọng nói tiếp tục: “Quá nhục nhã!”   Trong đại điện to lớn, Cổ Trình Thành đứng im, môi khẽ run rẩy, ánh mắt sáng rực nhìn trưởng bối của Vấn Tiên Tông, không nói lời nào.   “Còn đứng ở đó làm gì!”   Trong lời nói của cường giả tông môn không còn kiên nhẫn gì: “Vào tông đã 6 năm, được hết mực bồi dưỡng 6 năm, đã từng là người đứng đầu thế hệ trẻ vang danh khắp Đại Tần, mà nay, ngay cả Võ hồn cũng không thể thức tỉnh, đúng là sỉ nhục vô cùng!”   Cổ Trình Thành nghe vậy hai tay nắm chặt, cảm giác nhục nhã tột độ khiến hắn dùng sức đâm móng tay vào da thịt.   Máu tươi chầm chậm chảy ra, trong lòng hắn hiện ra cảnh tượng của 10 ngày trước.   Thánh địa tháp Võ hồn - nơi thức tỉnh Võ hồn, xung quanh xuất hiện linh thú, con gái của Tông chủ - Mộc Sơ Hàn bị linh thú Băng Viêm Mãng… Cổ Trình Thành dựa theo ánh sáng nhìn cái mồm to tướng trước mặt mà ngạc nhiên, hoảng sợ.  Tay phải của hắn lập tức đánh ra chiếu đầu, hắn lấy trường thương từ nhẫn trữ vật ra cầm thẳng trên tay.  Đúng lúc cái mồm to tướng kia bất ngờ táp xuống.  Mũi thương trong tay hắn lập tức đấm vào trong cái miệng to tướng, sâu không thấy đáy kia.  Grào!  Cơ đau đớn làm có con quái vật kia gào lên tức giận, một chất độc ăn mòn phun từ miệng nó ra theo vết thương.  Cổ Trình Thành vội vàng rút trường thương ra, đá một chân vào hàm răng của dị trường, mượn lực đẩy cơ thể bay ngược ra sau.  Vụt!   Chất độc lập tức bắn trượt, dính lên vách đá phía sau hắn. Ngay tức thì, vách đá bị chất độc ăn mòn tạo ra một cái lỗ thật lớn.  Sấm chớp lại lóe lên, lúc này Cổ Trình Thành mới biết vị trí bản thân mình ở đâu.  Nơi này là hang động đá vôi.  Trước mặt hắn là một con dị trùng có cơ thể khổng lồ, dài hơn hai trượng, da nó có một lớp vảy lân dày cộm, trong cái miệng lớn của nó chứa đầy những cái răng trắng, sắc nhọn như chông.  Trên cơ thể ba con trùng khát màu này, mọc đầy xúc tua. Trông rất gớm ghiếc và đáng sợ.  Cổ Trình Thành liếc cái lỗ lớn bị chất độc của nó làm tan chảy vừa rồi, âm thầm nuốt nước bọt. Hắn không thể để chất độc của nó dính vào người được.  Grào!  Dị trùng lại gào lên một tiếng giận dữ, nó đang tức giận việc trường thương vừa đâm vào miệng khi nó mới táp người vừa rồi.  Bịch bịch bịch!  Dị trùng vội vàng nhào đến chỗ Cổ Trình Thành.  “Ngươi tự cắn trúng trường thương, chứ có phải lỗi của ta đâu”.  Cổ Trình Thành tức giận chửi lại, khuỵu gối lao đến. Cây thương được phát lệnh lập tức đánh mạnh vào dị trùng.  Keng!  Trường thương va chạm vào giáp của dị trùng, một luồn sức mạnh rung động lập tức vang lên.  Vụt vụt vụt!  Những xúc tua lập tức bay đến, đâm tới Cổ Trình Thành như những mũi tên nhọn.  Cổ Trình Thành vung mạnh cây thương đang cầm, nhờ lực bay cả cơ thể lên tránh đám xúc tua kia đâm đến.  “Cửu Trọng Lôi Thương!”  Cây thương xoay một vòng tròn, hội tụ sấm lại đánh ra một chiêu rung động cả đất trời!  Ầm!  Cây thương đâm thẳng vào trong lớp giáp của dị trùng, bộc phát sức mạnh khủng khiếp như sức ba mươi con hổ dồn lại.  Dị trùng bị thương nên r*n r*, rụt cơ thể ra sau.  Cây thương cũng xoay chuyển, nén lực chấn động lại. Cổ Trình Thành đánh thêm một thương nữa.  Hai thương này có thể đánh bại một ngàn quân!  Sấm chớp nổ vang rền hóa thành mấy chục tia sét như rắn hòa làm một với thương kia, nện xuống người dị trùng.  Ầm!  Lần này, dị trùng bị bánh bật ngửa ra sau, va đậm vào vách đá.  “Thương pháp này mạnh thật!”  Cổ Trình Thành vô cùng thích thú với chiêu vừa rồi, dù việc thi triển cách này trong hoàn cảnh rất khắc nghiệt nhưng Cửu Trọng Lôi Thương vẫn phát uy lực làm hắn rất vừa lòng.  Cổ Trình Thành càng tin tưởng vào bản thân, hắn khuỵu chân xuống rồi lao ra. Bóng dáng của hắn nhanh chóng hóa thành một tia sáng vàng, sau đó xuất hiện trên đầu dị trùng.   “Hôm nay ông đây, thì chỉ có thể nói ngươi xui thôi!”  Cổ Trình Thành phát lực vào thương, sấm chớp mạnh mẽ tụ vào mũi thương ngày một nhiều.  Ba thương đánh vỡ cả non nước!  Phập!  Cây thương lập tức xuyên thủng người dị trùng.  Bùm!  Một trận nổ do kim loại chạm vào nhau vang lên, trường thương lại gặp vật cản trong cơ thể của dị trùng.  

Chương 17