Trời chiều ngả về tây, Bùi Lăng trở lại Bùi phủ. Ven đường đám hạ nhân nhìn thấy hắn lại làm hư không nhìn thấy, tiếp tục bận rộn công việc của mình. Phải tới khi hắn sắp rời khỏi khu vực chủ viện mới có một nha hoàn gọi hắn lại: “Phu nhân nói, mấy ngày gần đây đệ tử Thánh tông ở lại trong phủ, rất thích bánh ngọt vô sắc, xin thất công tử từ mai đi tới Nguyên Mỗ sơn tìm nhiều một chút. Đến lúc đó, phu nhân nhất định sẽ có thưởng.” “Đã biết.” Nha hoàn rất ngạo mạn nhưng Bùi Lăng lại không quan tâm, hắn rất hài lòng với địa vị của mình trong cái phủ rộng lớn này. Hiện tại hắn đang ở trong một viện hẻo lánh tầm thường, yên tĩnh không người để ý, đương nhiên cũng sẽ không có người hầu hạ. Dù giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích ngay giữa ban ngày cũng không bị phát hiện. Dù sao hiện tại cũng không còn lưu hành thể loại l* m*ng xông ra một vùng trời, các đại lão đều đua nhau khiêm tốn. Vững vàng mới là vương đạo. Hắn rất có tâm đắc trên phương diện này. Dù sao kiếp trước Bùi Lăng cũng là…

Truyện chữ