- Tiểu bất điểm, cho một vò Thiết Hỏa - Một đại hán cao lớn, khuôn mặt đen nhẻm bước vào quán rượu, bên ngoài quán treo lủng lẳng một cái biển nhỏ “Tiểu Tửu Hiên”. - Tới đây, tới đây - Tiểu nhị vội chạy đến, là một cậu bé chỉ chừng 7, 8 tuổi. Khuôn mặt nó thanh tú, trán cao, con mắt sang ngời ánh lên vẻ trí tuệ mà một đứa bé tầm tuổi này không nên có. Một tay nó cầm vò rượu, một tay nó cầm cái khăn, lau bàn sạch sẽ cho đại hán. “Quan đại ca, hôm nay rảnh rỗi lại qua đây, không sợ Lan tẩu đánh sao.” “Quan đại ca” đỏ mặt, thả bịch cái túi trên lưng xuống đất, trên cái túi có dính máu. - Con mẹ nó, ta mà lại sợ con sư tử ấy a. Vừa nói hắn vừa lấm lét nhìn xung quanh một chút, không thấy ai gần đó liền dõng dạc nói với tiểu nhị: - Nhìn đây, một con heo rừng thật to, một chứ mười vò ta uống cũng được. Lạc Phi, chính là tiểu nhị, híp híp mắt cười với hắn: - Đệ biết rồi, nay Quan đại ca không sợ hổ, không ngại sư tử, chỉ sợ đệ đi mách lẻo với Lan tẩu. Quan Vị suýt phun ngụm rượu vừa uống ra…
Tác giả: