“Đây... là đâu? Tại sao... ta lại xuất hiện ở nơi này. Aaa...đầu c*̉a ta." Lưu Hạo đột nhiên ngã quỵ xuống, hai tay ôm lấy đầu gào thét một cách điên cuồng, hai mắt tràn đầy tơ máu. Đầu hắn hiện tại rất đau,giống như có một cây búa liên tục gõ vào đầu, hắn ước gì lúc này có ai đó đến và giết hắn đi, kết thúc nỗi đau này. “ Đúng, ta là bị kẻ khác đánh mạnh vào đầu, sau đó...sau đó...Không thể nào.” Lưu Hạo ngẩng đầu nhìn xung quanh, hai mắt dần dần đờ đẫn, hai tay buông thõng như kẻ mất hồn, miệng còn thì thào. “ Chết... ta chết... nơi này là âm phủ... ta bị bọn họ giết...” Chỉ thấy xung quanh hắn lúc này hoàn toàn là một khoảng không, giống như là vũ trụ bao la, lại giống như là một vực sâu không đấy chỉ toàn hắc ám. Hắc ám vô tận khiến cho người ta cảm giác sự cô đơn, nhỏ bé và... tuyệt vọng. “Không... ta chưa có chết... ta không thể chết... Đúng, ta còn thấy đau, ta…
Tác giả: