“Trong núi rất nguy hiểm, ban đêm tuyệt đối đừng ra ngoài.” “Ta vừa nghe có tiếng người cười một cách rất quái dị.” “Ta thấy hắn rồi, nhưng trang phục trên người hắn thật là quái lạ.” “...” “Hắn cười thật là bỉ ổi.” Trời tối, mười mấy người già trẻ lớn bé đi ra ngoài cổng thôn, trên mặt tất cả đều mang vẻ kinh dị. Trưởng thôn ồ một tiếng, răng vàng lấp lò, trầm giọng nói: “Lỗ tai ta thính vô cùng, ta nghe hắn nói...” Đại bá vểnh lỗ tay, kéo dài như cái muỗng, tò mò hỏi: “Trưởng thôn ngài đâu phải ngày một ngày hai không ăn, tại sao lại nói không thành lời?.” Đại thúc trợn mắt nhìn đại bá, quát khẽ: “Trưởng thôn không có đói, ngươi lầm, ngài ấy làm gì ăn mà bị đói.” Mười mấy cặp mắt dồn về thân hình gầy gò của trưởng thôn. Khúc khích. Mọi người che miệng cười. Trưởng thôn học pháp thuật, mấy năm không ăn chẳng hề gì, ngoại trừ thân thể co lại vài vòng, tóc ít đi một chút. Nhưng mà, mắt ngài ấy sáng rực, tai bay một dặm, soi thấu hết thảy. Trưởng thôn lại ồ một tiếng, giơ tay lên đè…

Truyện chữ